Vết Xe Đổ

Chương 37 :

Ngày đăng: 10:55 18/04/20


Thời gian trôi qua thật nhanh Vũ ko ngờ lại có ngày a cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường mà ko phải Hà.



Một ngày trước ngày cưới, Vũ ko đến công ty, ko nghe điện thoại chỉ ngồi ở nhà, thỉnh thoảng lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi lại thở dài...



A nhớ Hà, nhớ đến điên loạn nhưng chẳng dám chạy đến bên cô ấy, Vũ lo sợ mọi kế hoạch của mình sẽ đổ vỡ vì 1 phút giây cảm xúc, cho nên chỉ có thể ngồi ở nhà tự dằn vặt và ngặm nhắm nỗi đau 1 mình.



Dù cố gắng lắm thì lý trí cũng chẳng bao giờ có thể thắng được con tim. Màn đêm buông xuống, cảm giác cô đơn, trống trãi dày xé, Vũ quyết định đứng dậy khoát chiếc áo vào người rồi rời khỏi nhà.



Trong đêm một mình Vũ lái xe chạy từ Vũng tàu lên sài gòn chỉ để đứng bên kia đường nhìn ngôi nhà mà Hà đang sống... Từng cơn gió thổi qua tạt vào da thịt mang theo chút se lạnh, đứng dựa lưng vào xe Vũ đưa mắt lên cánh cửa sổ của căn phòng bên trên gác nơi le lói chút ánh sáng.



***



Ngồi co ro bên cửa sổ tôi nhìn ngắm bầu trời,cô đơn, lạc lõng lòng lại nhớ đến mẹ. Những phút yếu lòng, đau khổ chỉ mong được chạy về xòa vào lòng mẹ để thấy bản thân được an ủi.



Thứ mà tôi mơ ước ấy ko bao giờ có thể xảy ra, mẹ tôi, các em tôi đã rời xa từ bao giờ. Một thân một mình trơ trọi trên cuộc đời,nếm trải tất cả mùi vị đắng ca, tủi nhục.



Đến khi gặp được a, tôi lại thấy cuộc đời mình có chút màu hồng thì lại 1 lần nữa tôi nối tiếp từ đau khổ này sang đau khổ khác. Chỉ đêm nay nữa thôi, a sẽ là chồng của người ta... Cả đời này tôi và a chỉ có thể là 2 người dưng ngược lối, có tình cờ chạm mặt nhau cũng sẽ như người xa lạ... Chỉ cần nghĩ đến thế,tim tôi đã vụn vỡ, dòng máu chảy trong người như đông cứng lại...



Mộng ảo về hạnh phúc đã vỡ tan... A bỏ rơi tôi thế này cũng chẳng trách a được... Bản thân tôi nhơ nhớp quá mà, đã từng là ca ve thì làm sao có thể tìm được hạnh phúc... Vết xe đổ, trượt dài in dấu trên đường thì dù có xóa cũng ko thể phai đi được...



****



Những đầu lọc thuốc vương vãi dưới chân mỗi lúc 1 nhiều... Vũ đứng nhìn căn phòng ấy thật lâu,từng tiếng thở dài của a mang theo nỗi lòng nặng trĩu... Trái tim như bị ai cầm muối sát vào....



Quay người đưa tay lên úp mặt vào thành xe vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi... Một khi đàn ông rơi lệ tức là họ đang đau khổ đến cùng cực. Đại ca thì sao, xã hội đen thì sao họ ko phải là con người à, họ ko sống bằng máu và trái tim sao...



Đau thì khóc đó là lẽ thường tình của 1 con người mà thôi. Trời về khuya phố sá trở nên yên ắng chỉ có tiếng lòng của 2 con người đang đau khổ...



Vũ gạt nước mắt bước vào xe nhưng a ko lái đi mà im lặng ngồi đó nhìn về ngôi nhà của Hà đến rạng sáng mới chịu nổ máy cho xe rời đi.



***



Cả 1 đêm tôi ko sao chợp mắt được, đôi mắt thâm quầng, cơ thể mệt mỏi, người như ko còn chút sức lực, có thể do tôi nhịn ăn nhiều ngày làm cho cơ thể suy kiệt... Sợ sẽ ngã quỵ trước khi đến đám cưới của Vũ nên tôi đứng dậy đi xuống nấu cho mình gói mì tôm...



Cố gắng lắm cũng ko thể ăn nỗi, vừa ăn vừa khóc, gắp được vài đũa tôi đem vào trong đổ sọt rác... Nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang trôi qua từng giờ, từng phút... Cuối cùng cũng gần đến giờ diễn ra lễ cưới.Mở tủ lấy cho mình bộ váy màu đen body, ngồi vào bàn trang điểm cho mình thật lộng lẫy...



Trải qua 1 thời gian làm cave cho nên việc trang điểm đối với tôi khá quen thuộc, ko cần mất nhiều thời gian mọi thứ đã xong, cầm chiếc túi đi xuống nhà ngồi đợi Hải...



Mất 1 lúc Hải đã đứng trước quán của tôi, nghe tiếng chuông điện thoại reo ko cần xem cũng biết là ai gọi. Đứng dậy, cầm chiếc túi tôi đi ra mở cửa.
Khi tôi đến nơi thì bọn họ cũng chuẩn bị làm lễ... Nhìn quanh các bàn tiệc đều đủ người tôi đang đứng ko biết làm sao thì 1 nhân viên nhà hàng đi lại.



_Nhân viên: Bên trên còn bàn trống, mời a, chị đi theo em...



_Hải: Vâng... Cảm ơn...



Bọn tôi đi theo phía sau nhân viên nhà hàng, trớ trêu thay chiếc bàn còn trống chỗ lại nằm ngay vị trí gần sân khấu... Tôi cứ đứng mãi ko biết nên ngồi xuống hay đi ra ngoài thì Hải lay tay...



_Hải: Ngồi xuống thôi chị...



_ Tôi: Ừ...



Vừa kéo ghế ngồi xuống thì cũng là lúc MC cất tiếng nói.



_MC: Mời mọi người tập trung hướng mắt về sân khấu để chào đón chú rể Nguyên Vũ và cô dâu Ngọc My...



Tim tôi đập càng lúc càng dữ dội nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực... Tay tôi run đến nỗi mồ hôi ra ướt cả 2 lòng bàn tay... Cuối cùng tôi cũng tận mắt thấy Vũ nắm tay người con gái khác bước vào lễ đường....



***"



Vũ đưa chân bước lên bậc thang thì tình cờ bắt gặp ánh mặt Hà đỏ hoe nhìn mình, a chợt khựng lại... My khó hiểu liền hỏi nhỏ Vũ.



_My: A sao vậy...



_Vũ: A ko sao...



Nhìn bọn họ trao nhẫn cho nhau, cùng nhau cắt bánh phu thê tim tôi như ngừng đập... Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đưa tay mình lên bịt lấy miệng ngăn cho những tiếng nất ko bật ra khỏi miệng...



Lòng quặn thắt, tim tan vỡ tôi ko đủ can đảm để tiếp tục ngồi ở đây nữa... Ở lại thêm 1 lúc nào nữa tôi sợ mình sẽ gục mất... Đứng dậy vội quay người chạy ra khỏi đám cưới trước sự ngạc nhiên của Hải...



****



Ngay lúc nhìn thấy Hà có mặt trong đám cưới của mình Vũ cũng ko thể tập trung được... Đôi mắt Vũ luôn hướng nhìn về phía Hà. Nhìn thấy Hà khóc, lòng Vũ đau như ai cào xé, muốn chạy lại bên cạnh đưa tay lau nước mắt cho cô ấy nhưng ko được chỉ còn lại tiếng thở dài đầy dằn vặt...



Khi Hà quay người vừa khóc vừa chạy đi Vũ cũng nhấc chân lên 1 bước muốn đuổi theo nhưng rồi a lại nhớ việc cần làm của mình cho nên kìm lòng đứng lại nhìn người con gái của mình đau khổ chạy đi miệng lẩm bẩm.



_Anh xin lỗi...