Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 117 : Giao dịch

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Bạch vừa bàn xong giao dịch quả hỏa lê, Tang Ba đã hỏa tốc chạy tới đón hai người họ vào thành Thạch Đầu.



Ngô Nặc và Bạch chỉ đeo túi da thú chân chính đựng đồ trên lưng, mấy bao tải đựng đất cát che mắt người khác đều đặt trong nhà đất, hai người không hề lo lắng làm mất đồ, nhưng Tang Ba thì để hai chiến sĩ thú nhân ở lại, giúp họ trông chừng, thuận tiện chăm Hắc Phong.



Thành Thạch Đầu của bộ lạc Đại Hồ, tường thành dùng đá lớn và bùn đất màu đỏ xây thành, tường đá rất dày, nhưng không tính là quá cao, chỉ khoảng bốn mét, ở thế giới thú nhân cấp mãnh thú chiều cao bình quân đã đạt tới 2m, tường thành thế này gần như có thể hình dung là thấp lùn.



Nhà cửa trong thành, cũng chủ yếu là nhà đất, xung quanh bộ lạc Đại Hồ có hoàn cảnh ẩm ướt, những căn nhà đất vừa nhìn đã có năm tháng đó gần như mọc đầy rêu xanh, nhà đất chủ yếu thấp bé, gian nhỏ, thậm chí họ không có khái niệm chừa cửa sổ, tất cả nhà chỉ chừa ra một cánh cửa ra vào, trên cửa treo rèm da thú.



Những nhà ở này đều đã trải qua quy hoạch thô sơ, tạo thành hình chữ thập, phân bố ở hai bên đường, chính giữa chừa ra hai con đường giao nhau.



Bộ lạc Trường Hà, con đường ở khu vực bộ lạc tập trung cư trú đều dùng gạch đá và vật hỗn hợp siêu dính đắp lại, mỗi ngày có các nô lệ đặc biệt sớm tối dọn dẹp đường, các cư dân cũng rất chú ý, sẽ không ném rác lung tung ra đường, thứ duy nhất hay phá hoại chính là gia súc, tùy tiện đại tiểu tiện gì đó quả thật rất phiền phức, nhưng nô lệ phụ trách vệ sinh sẽ ngay lập tức thanh lý sạch sẽ, sẽ không chừa ‘địa lôi’ ngay trên đường. Khi hội chợ bộ lạc, không ít người được mời vào khu vực trung tâm cư trú, nhìn con đường sạch sẽ chỉnh tề, đều ngại đặt chân.



Bộ lạc Đại Hồ hiển nhiên không có loại ý thức vệ sinh này, thậm chí họ ngay cả nhà xí cũng không có, trên con đường miễn cưỡng cũng coi như được thu dọn chỉnh tề, đi đâu cũng là tường, nhân súc đều có, chỉ hơi không chú ý sẽ dẫm phải địa lôi, mùi thối ngập trời.



Ngô Nặc vì tu luyện công pháp, khứu giác mạnh hơn người bình thường một chút, vừa bước vào, dưới song trọng trùng kích từ khứu giác và thị giác, suýt nữa nôn ra. Bạch còn thảm hơn y, khứu giác trời sinh đã cực kỳ nhạy bén, những vị đạo đáng sợ này hun cho hắn choáng váng, hận không thể lập tức co chân rời khỏi nơi quỷ thối hoắc này.



Vẻ chán ghét trên mặt hai người quả thật quá rõ ràng, Tang Ba bất luận thế nào cũng không thể làm ngơ được, trước đó hắn không cảm thấy bộ lạc thế này có gì không tốt, hôm nay lần đầu tiên cảm thấy, bộ lạc hình như tựa hồ có hơi thối, được rồi, có lẽ không chỉ hơi thôi.



“Đợi sau khi trời mưa, sẽ tốt hơn.” Tang Ba đỏ mặt giải thích.



Ngô Nặc: “…”



Bạch: “…”



Vì cái lông gì cảm thấy càng muốn nôn mữa.



Dưới ảnh hưởng của Ngô Nặc, Bạch đã dần quen với việc mang giày khi ở hình người, cho dù trên thực tế hắn không phải rất thích cảm giác bị giày bó buộc. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy, mang giày thật sự là rất cần thiết!



Thành Thạch Đầu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong thành có hai ba trăm hộ gia đình, có thể ở trong thành Thạch Đầu, đều tính là quý tộc nguyên thủy nhất, một phần trong số họ là thân thích gia quyến của thủ lĩnh và đại vu, một phần là chiến sĩ thân vệ bảo vệ an toàn cho họ.



Bộ lạc lớn, cư dân mỗi ngày có một đống chuyện lông gà vỏ tỏi, gia quyến người thân của thủ lĩnh và đại vu đều phải chia sẻ công việc với họ. Dần dần, họ có khu vực quản hạt cố định của mình, trong khu vực xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, họ đều phải biết được ngay, có thể xử lý thì tự xử lý, không xử lý được thì lại báo lên thủ lĩnh hoặc đại vu.



Cư dân bình thường và nô lệ trong bộ lạc cộng lại có hơn bốn chục ngàn người, trong thời kỳ đồ đá thiếu thốn thức ăn, văn minh không phát triển, nuôi sống nhiều người như thế, cũng cần địa bàn lớn đến kinh người.



Vì thuận tiện quản lý, các ‘quý tộc’ nguyên thủy bình thường chỉ có thể ở trong khu vực của mình, đợi khi đến mùa đông, lại trở về sống trong thành Thạch Đầu.



Bình thường trú ở chỗ này, chính là chiến sĩ thủ vệ của thủ lĩnh và đại vu, cùng với gia quyến của họ và nô lệ làm việc cho họ.



Chiến sĩ thú nhân có thể trở thành thân vệ của thủ lĩnh, đại vu, thấp nhất cũng là chiến sĩ cấp bốn, đẳng cấp cao nhất là chiến sĩ cấp sáu, họ đều là tinh anh trong chiến sĩ thú nhân bộ lạc Đại Hồ, họ không phải chỉ bảo vệ an toàn cho thủ lĩnh và đại vu, cũng phải luân phiên dẫn đội chiến sĩ thú nhân ra ngoài đi săn, hoặc chấn khiếp, công đánh một vài bộ lạc ảnh hưởng hoặc uy hiếp đến bộ lạc Đại Hồ.



Thời kỳ không chiến tranh, ban ngày không có nhiều người ở trong thành Thạch Đầu, trừ số ít chiến sĩ thủ vệ ra, phần đông còn lại là gia quyến của họ. Mỗi ngày sáng tối sẽ có người chuyên đưa rau dưa, thịt thú tươi mới vào thành Thạch Đầu, cho họ sử dụng.



Nhưng, khiến Ngô Nặc kinh ngạc là, trong thành Thạch Đầu cư nhiên có mấy cửa tiệm cố định, mà Tang Ba chính là chủ của mấy cửa tiệm này.




Bộ lạc Đại Hồ lấy nuôi trồng chăn thả là chính, cũng có người trồng một vài thực vật xung quanh bộ lạc, nhưng đều chỉ làm nho nhỏ, không có kinh nghiệm gì, cũng chưa thành thạo, hạt giống đối với họ mà nói, không có tác dụng gì quá lớn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt thương lượng một chút, đồng ý yêu cầu của Bạch, nhưng họ cũng đưa ra một điều kiện kèm thêm, họ muốn đổi một chút chất điều vị mà Ngô Nặc dùng nấu ăn.



Một phen trả giá trôi qua, giá chất điều vị tạm định là gấp mười lần muối huyết, hơn nữa chỉ giới hạn ở ớt, hoa tiêu, thì là, ba loại này. Lần này ra ngoài tuy Ngô Nặc đặc biệt mang theo gia vị, nhưng không mang quá nhiều, bộ lạc Đại Hồ muốn những thứ này, y chỉ có thể lên khu giao dịch hệ thống tìm người mua, chỉ có thể nói xạo là đồ giấu chung với muối huyết, phải trễ một chút mới đưa cho bộ lạc Đại Hồ được.



Điều kiện kèm thêm cũng đã thỏa mãn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt không còn do dự gì nữa, kế đó liền phân phó người đi làm. Đương nhiên, Hồ Lãng và Vu Nguyệt có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, trên trình độ rất lớn cũng là vì muối huyết của bộ lạc Trường Hà.



Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu muối huyết, đối với họ mà nói là một dụ hoặc không hơn không kém, còn về gia vị, chỉ là thuận tiện.



Trong thành Thạch Đầu hoàn cảnh bẩn loạn kém, đối với Ngô Nặc và Bạch quả thật không có sức hấp dẫn nào, sau khi bàn ổn thỏa, họ liền ra khỏi thành Thạch Đầu, tiếp tục tới hội chợ đào vàng trong mấy sạp hàng còn lại.



Nhưng, vận may của Ngô Nặc đại khái đã dùng hết rồi, đào tới đào lui, tốn không ít tích phân, thứ tốt chân chính lại không có, đành dùng muối huyết tùy tiện đổi chút đồ, buổi tối chuyển tay bỏ lên khu giao dịch hệ thống bán, thêm được mấy trăm giao dịch tệ vào tài khoản.



Những bộ lạc này thấy ở chỗ Ngô Nặc không đổi được nhiều muối huyết, bèn gạt hết mấy suy nghĩ dư thừa, suốt đêm thu thập hành trang, hôm sau chưa sáng đã lên đường trở về.



Không giống bên bộ lạc Trường Hà, bên bộ lạc Đại Hồ nuôi dưỡng gia súc đã khá phổ cập, thậm chí họ còn tự mày mò tạo ra xe đẩy đơn giản thô sơ, vật tư giao dịch được đều đặt lên xe đẩy, để bò man hoặc ngựa sừng kéo về, tiết kiệm sức lực hơn hoàn toàn dựa vào sức người nhiều.



Tộc tai dài cũng muốn đi, trời còn chưa sáng, A Lai đã tới tìm Ngô Nặc để tạm biệt.



“Vu Nặc đại nhân, tôi phải về bộ lạc rồi, bộ lạc chúng tôi ở trong sơn cốc Cô Sơn, chính là ngọn núi cao nhất cao nhất đó.” A Lai chỉ chỗ mặt trời mọc, một ngọn núi lớn nguy nga cao vút, nhìn từ xa, ngọn núi xanh đen sừng sững giữa dãy núi, đỉnh cao tận mây, trên đỉnh núi bạc trắng là tuyết đọng quanh năm không tan, cực dễ phân biệt, “Đại nhân nhớ phải đến tìm tôi chơi, trong khe suối ở sau núi chỗ chúng tôi có rất nhiều loại đá đó, ngài tới tôi dẫn ngài đi nhặt. Đúng rồi đúng rồi, còn có Thụ gia gia người rất tốt nha, ngài đến ông ấy chắc chắn thích ngài. Thụ Tiểu Thất tính tình không tốt, nếu ngài gặp hắn, cứ báo tên tôi, hắn sẽ cho ngài vào bộ lạc. Vu Nặc đại nhân, ngài nhất định phải tới tìm tôi chơi đó!”



Hình người của A Lai còn thấp hơn Ngô Nặc một cái đầu, tuy đã hóa hình, nhưng vẻ non nớt trên mặt căn bản không giấu được, hoàn toàn chính là một đứa trẻ chưa lớn.



Cậu dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ nói hết một lượt, nói xong, mới nhớ ra Ngô Nặc không phải người bên này, sợ y nghe không hiểu, vội dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân nói lại, nói xong mắt long lanh nhìn Ngô Nặc, sợ y sẽ cự tuyệt.



Ngô Nặc nghe xong dùng tiếng Đại Hồ cười nói: “Tôi nhất định sẽ đến.”



A Lai kinh ngạc trợn to mắt: “Ngài biết nói ngôn ngữ chúng tôi sao?”



“Biết một chút, đừng nói với… người khác.” Ngô Nặc cười làm động tác ‘xuỵt’.



A Lai vội vã gật đầu, kinh hỉ và ý cười trong mắt căn bản không giấu được, “Vậy đã hẹn rồi đó, tôi ở bộ lạc đợi đại nhân!”



“Ừ.”



Đã sắp ly biệt, Ngô Nặc cho A Lai một chút bánh, còn có mấy món ăn vặt y mang từ bộ lạc tới, làm nhóc con vui muốn chết, lỡ không nhịn được, lại biến về hình thú.



Lần này Bạch đại miêu nhanh tay lẹ mắt, trước khi tiểu sứ thần sờ lên, trực tiếp túm thịt mềm trên cổ cậu ta, ném cậu ta cho A Mộc. Bị dực hổ Bạch hung tàn xách lên, A Lai bị dọa toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, thành thật vô cùng.



A Mộc cho rằng đệ đệ gây họa, sợ muốn chết, từ chối cả buổi, mới chịu nhận đồ Ngô Nặc tặng, sau khi tạm biệt, ôm A Lai ly khai cùng tộc nhân.



Tốc độ làm việc của thủ hạ Hồ Lãng cực nhanh, trời vừa sáng, họ đã mang 60 nô lệ Bạch yêu cầu tới.