Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 119 : Uy hiếp, chuẩn bị
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Vạn sự khởi đầu nan, có chiếc thuyền thành phẩm đầu tiên, chuyện sau đó sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trước trước sau sau tốn gần một tháng, Bạch và các nô lệ cùng tạo ra bốn chiếc thuyền độc mộc cỡ lớn.
Mỗi chiếc thuyền độc mộc dài đến 30 mét, cao gần 2 mét, trong thuyền nơi rộng nhất lên đến 5 mét, nếu chỉ chở người, chở đầy một thuyền có thể ngồi bốn năm chục người, cho dù muốn đặt hàng hóa, một chiếc thuyền cũng có thể ngồi hơn mười hai chục người không thành vấn đề.
Vào thời đại này, thuyền độc mộc cỡ này tuyệt đối có thể nói là vật to lớn.
Thuyền mới tạo xong, đương nhiên phải cho xuống nước thử thuyền.
Sáu chục nô lệ hợp lực, tốn đủ ba ngày, mới đưa được chiếc thuyền độc mộc đầu tiên này ra khỏi rừng.
Bạch chọn nơi thử nước ở trên thượng du sông, thuận theo chiều dòng nước đi xuống, chính là Đại Hồ.
Các nô lệ rất khó tin tưởng thứ to lớn như vậy là do bọn họ chế tạo ra, ai cũng vì tinh thông bơi lội, nhìn con thuyền gỗ to lớn lặng lẽ nổi trên mặt nước, đều rục rịch muốn thử.
Trải qua đoạn thời gian ở chung này, Ngô Nặc nói tiếng Đại Hồ trừ phát âm hơi kỳ quái ra, đã hết sức trôi chảy, y tùy tiện điểm tên của hơn mười nô lệ, bảo họ lên thuyền, Bạch đứng bên bờ sông, mở dây thừng, dùng sức đạp thuyền gỗ một đạp.
“Động rồi! Động rồi!”
“Thuyền gỗ trôi rồi! Thuyền gỗ trôi rồi!”
“Thuyền gỗ sao lại xoay vòng tại chỗ?”
Bất luận là nô lệ trên bờ, hay nô lệ trên thuyền, đều hơi ngẩn ra, ngồi trên thuyền và bơi lội là hai khái niệm, đặc biệt là các nô lệ lần đầu tiên ngồi thuyền, thuyền gỗ theo dòng nước nhấp nhấp nhô nhô, xoay vòng trên mặt sông rộng lớn, rất nhiều người nhìn bọt nước xung quanh thuyền gỗ, đầu bắt đầu choáng váng, mắt thẳng đơ.
“Người trên thuyền gỗ nghe đây, cầm cán chèo của mình lên, còn nhớ lời tôi đã từng nói với mọi người không? Dùng cán chèo đẩy nước, chú ý khống chế phương hướng, để thuyền gỗ chuyển động!” Ngô Nặc đứng bên bờ lớn tiếng nói.
Giọng y truyền rõ vào tai mỗi một nô lệ trên thuyền, các nô lệ hoang mang luống cuống lập tức giống như tìm được chỗ dựa, xôn xao cầm cán chèo đã chuẩn bị từ sớm, dùng sức khua trong nước.
Không khua còn chưa sao, vừa khua, thuyền gỗ càng chao đảo thêm lợi hại.
Ngô Nặc từng ngồi thuyền cá nhỏ cũng từng ngồi qua bè trúc, nhưng đó đều là chuyện khi y còn nhỏ, sau đó nước sông bị ô nhiễm, nổi mùi tanh nồng nặc, trong sông không có cá, các như dân liền chẻ thuyền làm thành củi đốt, làm gì còn thuyền cho y chèo.
Ngô Nặc có thể giúp họ làm ra cán chèo thuyền, nhưng làm sao khua, vẫn phải do các nô lệ tự mày mò.
May mà thuyền gỗ lớn đủ chắc, nước cũng không quá siết, thuyền gỗ đảo vòng vòng trong nước, nhưng cuối cùng vẫn ổn định không bị lật.
Các nô lệ giãy dụa nửa ngày trời trên thuyền, dần dần mò ra được chút mánh khóe, chậm rãi, thuyền gỗ không xoay vòng nữa, các nô lệ trên thuyền bắt đầu hô dấu hiệu, phối hợp càng lúc càng ăn ý, thuyền gỗ cuối cùng cũng theo dòng nước đẩy chậm rãi trôi đi.
“Thành công rồi, thật sự thành công rồi!”
“Ngao ngao ngao ngao…”
Khi tốc độ thuyền trôi càng lúc càng nhanh, bất luận là nô lệ trên thuyền hay trên bờ đều lớn tiếng hoan hô.
Lúc này, họ không chỉ tận mắt chứng kiến kỳ tích, còn tự tay chế tạo ra kỳ tích.
Được Bạch và Ngô Nặc ngầm cho phép, các nô lệ trên bờ kêu la không ngừng, đuổi theo thuyền gỗ chạy như điên, người cá biệt thật sự quá kích động, dứt khoát nhảy thẳng xuống nước, liều mạng đuổi theo phía sau chiếc thuyền gỗ đang trôi.
Đuổi kịp rồi, thì dùng cả tay lẫn chân, cùng với sự giúp đỡ của người khác, leo lên thuyền gỗ, sau đó kích động vừa nhảy vừa nhún trên thuyền, sau đó càng nhiều người kích động nhảy xuống nước.
Hiếm thấy các con của mình nghe lời như thế, Hồ Lãng không nghĩ nhiều, dẫn Ngô Nặc và Bạch vào vườn lần trước ăn cơm, lại phái người đi mời đại vu tới.
Hắn mời Bạch và Ngô Nặc qua, tự nhiên không phải là đơn thuần nói chuyện làm khách, sau một phen khách sáo, liền đi vào chính đề.
“… Thuyền độc mộc, thật sự có thể đi thẳng từ đây đến bộ lạc Trường Hà sao?” Hồ Lãng dùng thú ngữ hỏi.
“Quá trình thuyền độc mộc chạy trên nước, anh cũng đã thấy rồi, chẳng qua, bộ lạc Trường Hà cách nơi này vẫn là quá xa, số thuyền độc mộc này có thể hoàn thành đoạn đường xa như thế không, cần phải thử qua mới biết.” Ngô Nặc trực tiếp dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ xen lẫn từ vựng tiếng Hán trả lời hắn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt đều nghe không hiểu từ ngữ tiếng Hán, nhưng ý Ngô Nặc muốn nói thì họ có thể hiểu được bảy tám phần.
“Nếu thành công rồi, năm sau tôi sẽ cho người vận chuyển muối huyết tới, giá cả cứ tính theo chúng ta đã nói trước đó.” Bạch dùng thú ngữ nói.
“Được.” Hồ Lãng rất vui vẻ gật đầu, chuyển lời, “Tang Ba rất hiếu kỳ với bộ lạc các cậu, không biết có thể để nó đi cùng các cậu đến bộ lạc Trường Hà không?”
“Tôi và Vu Nặc còn phải tiếp tục lịch lãm, nếu Tang Ba muốn đến bộ lạc chúng tôi, thì có thể đồng hành với những nô lệ đó, nhưng tôi không thể bảo đảm họ cuối cùng nhất định đến được bộ lạc Trường Hà.” Bạch nói.
“Không thì thế này, lần này để các nô lệ tìm đường trước, thông thoáng đường thuyền chạy, xác định không có vấn đề an toàn gì, mới để Tang Ba đến bộ lạc chúng tôi.” Ngô Nặc nói một biện pháp điều hòa. An toàn quả thật là một vấn đề lớn, nhưng một vấn đề khác là, trước khi bộ lạc Trường Hà trở nên càng thêm cường đại, tốt nhất đừng tăng thêm một kẻ dòm ngó cường đại cho bộ lạc.
Bào trì cảm giác thần bí ở mức thích hợp, càng có lợi cho giao dịch với bộ lạc Đại Hồ.
Hồ Lãng quả thật rất hiếu kỳ với tất cả mọi thứ của bộ lạc Trường Hà, nếu không hắn cũng sẽ không muốn phái người thân tin tưởng nhất của mình đi, nhưng Bạch và Ngô Nặc nói cũng rất có đạo lý, nếu không có dực hổ Bạch đồng hành, chỉ dựa vào những nô lệ đó và thuyền độc mộc, quả thật không cách nào bảo đảm an toàn. Mùa đông cũng sắp tới rồi, nếu trước khi đến mùa đông, họ không cách nào tới được bộ lạc Trường Hà, e rằng chỉ có thể đông lạnh chết bên ngoài.
So với để Tang Ba phải mạo hiểm không cần thiết, còn không bằng giống như Vu Nặc đã nói, đợi xác định đường thuyền an toàn rồi, đi cũng không muộn, dù sao bộ lạc Trường Hà dù sớm hay muộn cũng vẫn ở chỗ đó không chạy đi được, không cần phải gấp nhất thời.
Rất nhanh, mọi người chuyển sang bàn vấn đề khác, sau khi đơn giản ăn chút đồ trong nhà Hồ Lãng, Ngô Nặc và Bạch liền cáo từ, đến tiệm của Tang Ba đào đồ tốt.
Đồ tốt trong tiệm hắn không ít, nhưng thứ đặc biệt hiếm thì cũng không nhiều.
Ngô Nặc chọn một vài thứ mình cần và có giá trị, bảo Tang Ba trước giữ đồ lại cho y, đợi họ vận chuyển muối huyết giấu bên ngoài qua rồi mới giao dịch.
Cưỡi Hắc Phong ra ngoài dạo mấy vòng, đi đến nơi xung quanh không người, Ngô Nặc trực tiếp dời muối huyết trong nhẫn không gian lên xe ngựa, chạy tới chạy lui mấy lượt, kéo đủ hơn sáu ngàn cân muối huyết qua.
Một phần muối huyết đổi thành các loại hạt giống đã bàn trước đó, một phần muối huyết đổi lấy thứ trong tiệm của Tang Ba, thứ Ngô Nặc mua nhiều nhất là vải bố và dây gai.
Vải bố Tang Ba tiêu thụ rẻ hơn lần trước Ngô Nặc mua từ tay người của bộ lạc Mục Nguyên không ít, bên bộ lạc Đại Hồ có nhiều cây gai, giá dây gai cũng rẻ.
Ngô Nặc bỏ ra chút muối huyết, để Tang Ba giúp tìm một vài thuần nhân và nô lệ nhanh nhẹn linh hoạt, giúp bện dây gai thành dây thừng thô chắc chắn. Sau đó lại mua từ tay cư dân bộ lạc Đại Hồ khá nhiều da bò dê, nhờ những người này dùng dây gai may da bò dê thành cánh buồm thật lớn.
Đợi người Hồ Lãng phái tới dời chiếc thuyền độc mộc cuối cùng xuống núi, lại đợi sáu chục nô lệ đó ngày càng thuần thục chèo thuyền, khống chế phương hướng, cùng với xử lý một vài tình huống đột phát, bên này đồ Ngô Nặc bảo người chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong hết.
Trên vị trí đã dự trù sẵn trên thuyền độc mộc, an trí cột buồm, gắn cánh buồm lớn lên, ở phía đuôi thuyền dùng cành cây và da thú dựng lên một cái lều nhỏ giản dị, dùng để cất thức ăn cho các thuyền viên, sau một phen bố trí, thuyền độc mộc càng giống như một quái vật khủng bố.
Ngô Nặc đổi đủ cá muối, thịt muối, dưa dại quả dại vân vân đủ thức ăn dùng trong một tháng cho các nô lệ này, lại phối chế một vài vu dược cơ bản cầm máu trị thương chữa cảm mạo cho họ. Thuyền trưởng và phó thuyền trưởng trên mỗi chiếc thuyền độc mộc đều có một phần vu dược kịch độc, dùng để ứng phó với nguy hiểm có thể gặp phải. Số đồ sắt họ dùng để chặt cây tạo thuyền lúc trước, cũng toàn bộ cho họ giữ lại phòng thân. Người bên bộ lạc Đại Hồ đã học được dùng dây gai bện thành lưới bắt cá, các nô lệ đều biết, Ngô Nặc liền chuẩn bị cho mỗi chiếc thuyền năm chiếc lưới đánh cá lớn…
Những gì có thể nghĩ tới, Ngô Nặc đều tận khả năng nghĩ cho họ.
Dù sao là sáu mươi mạng sống tươi trẻ, đối với các thổ dân thế giới này mà nói, họ chẳng qua chỉ là những nô lệ ti tiện mà thôi, chỉ là 600 ống muối mà thôi, nhưng đối với Ngô Nặc, giá trị sinh mạng không thể dễ dàng dùng vật chất ước tính như vậy.
Về công về tư, y đều hy vọng sáu mươi người trẻ tuổi này, có thể vượt qua vô số sông hồ, an toàn đến được bộ lạc Trường Hà.
Vì thế, trước khi đi, Ngô Nặc đặc biệt cử hành một buổi tế lễ chúc phúc cho họ.