Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 120 : Chúc phúc
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Địa điểm cử hành tế lễ chúc phúc được chọn ở bên ngoài bộ lạc Đại Hồ, trên một bãi sông nằm gần hồ, cống phẩm tế lễ là mồi hoang các nô lệ tự tay săn được, và quả dại này nọ họ tự hái được.
So với bộ lạc Trường Hà, chế độ đẳng cấp ở bộ lạc Đại Hồ còn nghiêm khắc hơn nhiều, nô lệ tuyệt đối không có tư cách tham gia tế lễ thần thánh, trừ khi họ là tế phẩm.
Khi Ngô Nặc nói cho những nô lệ này biết y sẽ tổ chức một buổi tế lễ chúc phúc cho họ, các nô lệ quả thật không dám tin vào lỗ tai của mình, kinh hỉ quá lớn khiến họ vui đến mức không biết phải làm sao mới tốt, nhất thời, đủ mọi tình cảm như cảm kích, sùng kính, trung thành dành cho Ngô Nặc đã đạt tới một độ cao mới.
Ngô Nặc tổ chức buổi tế lễ chúc phúc này, không đơn thuần chỉ là muốn đạt được lòng trung thành của những nô lệ này, soát mới danh vọng, mà y thật sự hy vọng họ có thể được sức mạnh thần bí nào đó phù hộ, thật sự hy vọng họ có thể thuận buồm xuôi gió đến được bộ lạc Trường Hà.
Ngô Nặc đã không phải lần đầu tiên múa tế lễ, y trịnh trọng mặc vào lễ phục tế lễ đại vu chuẩn bị cho y lần trước, đội mũ vào, cầm gậy chống, sau khi khấu đầu tế bái, nhẹ giọng niệm tế từ, đồng thời vận chuyển [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] và [Minh tưởng pháp sơ cấp], cùng với vu lực mạnh mẽ không phù hợp tuổi của y, cả người y tựa hồ dung làm một thể với thiên địa, trường kỳ tu luyện [Thể thuật căn bản] đã xây dựng được nền móng kiên cố cho y, tư thế múa đặc biệt nhẹ nhàng, tiếng ngâm thanh thoát uyển chuyển như thiếu niên, khiến tinh thần người khác chấn động, đồng thời trong lòng lại sinh ra vô số kính sợ.
Vô số điểm sáng mắt thường không nhìn thấy được, từ bốn phương tám hướng giữa thiên địa tụ lại, tới tấp ùn tới trên người những nô lệ đang thành kính phủ phục. Các nô lệ hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy theo tiếng ngâm của Vu Nặc đại nhân, thân thể trở nên nhẹ nhàng, cũng trở nên dị thường thoải mái, tựa hồ ngay cả những bệnh cũ lâu năm thỉnh thoảng phát tác cũng đã biến mất, quả thật thuyết phục nói không nên lời.
“Cái này, cái này làm sao có thể?” Từ xa, Vu Nguyệt cùng đám người Hồ Lãng quan sát buổi tế lễ chúc phúc này, lầm bầm tự nói, thật lâu không cách nào hoàn hồn khỏi chấn động.
“Đại vu, sao vậy?” Hồ Lãng hỏi.
“Vu Nặc, tuyệt đối không phải là người huyết mạch đại vu bình thường, y, y…”
“Y làm sao?” Sắc mặt Hồ Lãng ngưng trọng.
“Ta không biết nên nói sao, ta chưa từng gặp qua người huyết mạch đại vu nào có thiên phú như y, ngay cả trong truyền thừa của tộc ta, cũng chưa từng có, y nhất định sẽ trở thành một đại vu vô cùng cường đại.” Vu Nguyệt lầm bầm nói, đáy mắt toàn là kinh hãi.
Cháu lớn của Vu Nguyệt là Vu Băng đứng sau lưng bà, một thiếu niên lão thành luôn tự phụ về thiên phú, lần đầu tiên biết cái gì là ngoài trời có trời.
“Đại vu, con muốn đi bộ lạc Trường Hà lịch lãm.” Giọng của thiếu niên dị thường kiên định.
Vì nhóm Hầu Dũng trở về đã tiêu hao một ít thời gian, thu thập quả, hạt giống, vu dược cũng tốn không ít thời gian, họ chưa đợi được mấy ngày, Ngô Nặc và Bạch đã xuất hiện.
Tộc hầu thú cư trú ở nơi sâu nhất trong rừng, trừ trao đổi vật tư cần thiết, rất hiếm khi giao lưu với người ngoài, càng sẽ không mời người tới nơi ở của mình.
Sau khi Ngô Nặc và Bạch đến, họ hoàn toàn không có ý mời hai người tới bộ lạc làm khách, chỉ phái người dùng tốc độ nhanh nhất chuyển vật tư đã chuẩn bị xong ra ngoài bộ lạc.
“Tôi nhớ, chúng ta đã nói rõ, dùng muối huyết đổi quả hỏa lê và hạt giống quả hỏa lê, những thứ này là sao?” Bạch dùng thú ngữ hỏi Hầu Dũng.
Hình người của Hầu Dũng không tính là cao lớn, nhưng cũng cao hơn Ngô Nặc cả một cái đầu, e dè khí tức hung thú của Bạch, hắn không dám lỗ mãng ngang tàng, thành thật mà cung kính nói: “Bạch đại nhân, bộ lạc chúng tôi chỉ có thể tìm được chút ít quả hỏa lê và hạt giống này thôi, nên đành tìm thêm vài thứ khác, tôi bảo đảm, các ngài khẳng định sẽ thích những thứ này.”
Ngô Nặc nhìn sơ qua những thứ họ chuẩn bị, khỏi nói, thật sự có thứ khiến y hứng thú.
Quả thơm.
Loại quả này mùi vị bản thân nó cũng bình thường thôi, nhưng quả thơm nồng đậm bá đạo, vô cùng thích hợp ủ rượu trái cây.
Y vốn muốn từ bộ lạc Đại Hồ giao dịch một ít, nhưng quả thơm của bộ lạc Đại Hồ cũng là đổi từ hội chợ bộ lạc, không nhiều, lấy giá vốn chuyển bán một ít cho Ngô Nặc, nhưng lại rất gian xảo không nói ra họ giao dịch quả thơm từ bộ lạc nào. Loại chuyện kiếm khoản chênh lệch giao dịch này, bộ lạc Đại Hồ đã thuần thục tới không thể thuần thục hơn.
Ngô Nặc vốn cho rằng năm nay đã không có cơ hội kiếm được quả thơm, nghĩ sang năm đường thủy khai thông, tự nhiên sẽ có cách biết tung tích quả thơm, nên cũng không hỏi nhiều.
Ai biết đi mòn gót giày tìm không ra, lúc có lại không tốn chút công sức nào.
Ngô Nặc đang cao hứng, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống.