Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 121 : Văn hóa bàn ăn

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


[Chuỗi nhiệm vụ khám phá:



Nhiệm vụ ba mươi sáu: Khám phá bộ lạc tộc hầu thú



Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, rượu trái cây bí chế 500ml]



Rượu trái cây bí chế là cái quỷ gì? Nhưng, 500ml rượu trái cây, còn có 1000 tích phân, làm, nhiệm vụ này nhất định phải làm!



[Hệ thống, nhiệm vụ này tôi nhận.]



Ngô Nặc hưng phấn bừng bừng nhận nhiệm vụ, nhưng nhìn đám người Hầu Dũng thì có vẻ căn bản không định mời y vào bộ lạc làm khách, phải nghĩ cách.



Tuy bảo Bạch dẫn y vào rừng tìm bộ lạc hầu thú có lẽ không khó, nhưng y quả thật cũng rất hiếu kỳ, bộ lạc có tỷ lệ thú nhân đạt đến trên bảy phần trong truyền thuyết này liệu có giấu bí mật gì không. Nếu thật sự có bí mật gì, đơn thuần chỉ vì nhiệm vụ mà bí mật đi thăm dò qua, e rằng không thể mò ra được cái gì.



Hơi suy nghĩ một chút, Ngô Nặc dùng tiếng Đại Hồ nói với Hầu Dũng: “Ban đầu chúng tôi đã nói rõ chỉ cần quả hỏa lê và hạt giống quả hỏa lê, những thứ khác, chúng tôi không cần.”



Hầu Dũng lấy làm khó xử, vì sản lượng quả hỏa lê năm nay giảm mạnh, rau quả khác cũng bị mùa đông năm ngoái ảnh hưởng, sản lượng đều không cao, dẫn tới muối thô họ giao dịch được từ hội chợ căn bản không đủ, lần này hiếm khi gặp được cơ hội, hắn không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.



“Vu Nặc đại nhân, mấy loại vu dược này chỉ bộ lạc chúng tôi mới có, trị liệu vết thương rất tốt, còn cái này nữa, quả thơm, quả thơm rất ngon, chỉ có bộ lạc chúng tôi có, cái này nữa…” Hầu Dũng cố sức đẩy mạnh tiêu thụ, lại bị Bạch không chút lưu tình ngắt lời.



“Không cần chính là không cần, đừng phí lời, đếm thử xem có bao nhiêu quả hỏa lê, giá gấp đôi tôi đã hứa sẽ không giảm của anh, còn về thứ khác, các anh lấy về di.” Bạch biết Ngô Nặc muốn quả thơm, nhưng hiện tại lại đột nhiên thay đổi, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng hắn vẫn rất cố sức phối hợp.



Quả hỏa lê vô cùng quý hiếm, năm ngoái hai quả hỏa lê đã có thể đổi được một ống muối thô, mà năm nay giá cả muối thô của bộ lạc Đại Hồ lại tăng thêm, bốn quả hỏa lê mới có thể đổi một ống muối thô. Giá thế này họ tự nhiên không nguyện ý tiếp nhận, nhưng bộ lạc Đại Hồ có thể không cần quả hỏa lê, còn họ lại không thể không ăn muối thô.



Cộng thêm sản lượng quả hỏa lê năm nay vốn đã ít, những loại trái cây, vu dược khác đều không nhiều, muối thô đổi được nhiều lắm chỉ đủ cho họ vượt qua mùa đông, năm sau sẽ là cảnh tượng gì, còn rất khó nói.



Nếu không, thủ lĩnh và đại vu cũng sẽ không xem trọng lần giao dịch này đến thế.
Ngon quá đi mất!



Hầu Đa Đa nhanh chóng giải quyết xâu thịt trong tay, lại tiếp tục tròn mắt nhìn Ngô Nặc.



Ngô Nặc cười chỉ xâu thịt sống trong nồi lớn cạnh đó: “Tự mình nướng.”



Hầu Đa Đa ngẩn ra một chút, lỗ tai hơi phiếm đỏ, đột nhiên nhảy từ dưới đất lên, Ngô Nặc và các thú nhân ở xa đều bị dọa, chỉ thấy cậu ta nhanh chóng lao vút trong rừng, không bao lâu đã ôm mấy trái cây đã chín chạy về, cậu ta nhét trái cây vào lòng Ngô Nặc, con mắt to tròn long lanh không chớp nhìn Ngô Nặc: “Cho anh, ăn, ngon lắm.”



“Cảm ơn, cậu cũng ăn.” Ngô Nặc đưa một xâu thịt đã nướng chín qua.



Hầu Đa Đa khoát tay, đặc biệt lịch sự cự tuyệt, sau đó không chút khách khí nói: “Tôi tự nướng!” Một phát ăn mười xâu, đã nghiện hơn chỉ ăn một xâu!



Hầu Đa Đa thất thủ chỉ là mở đầu, đợi khi Hầu Dũng trở lại, tất cả thú nhân đã vây quanh Ngô Nặc và Bạch, tụ quanh đống lửa, xung quanh ném đầy xiên gỗ đã dùng nướng thịt cùng với hạt trái cây, mọi người mồm năm miệng mười tán dóc ngập trời.



Trong không khí còn một chút hương thơm thịt nướng chưa tan hết.



Đám ngu ngốc này, có chút đồ ăn đã bị mắc lừa rồi!



“Đại ca, đại ca, em chừa xâu thịt nướng cho anh, ngon lắm, anh mau ăn đi!” Tiếng nuốt nước miếng đừng quá rõ ràng.



Quả nhiên vẫn là em trai thân thiết. Tuy có hơi nguội, nhưng mùi vị của xâu thịt nướng này thật sự không tồi.



“Đại ca, sao anh không chừa chút nào cho em mà ăn hết sạch vậy, hu hu hu, không thèm để ý tới anh nữa đâu!”



Hầu Dũng: …