Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 125 : Giao dịch

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


“Đó là cái gì?”



“Cái vò, chúng tôi ủ rượu chính là dùng vò, rượu đựng trong vò, phong kín vò, thì có thể ngăn chặn rượu bốc hơi lộ ra, thời gian cất giữ càng lâu, rượu sẽ càng thơm nồng.”



Hầu Mục liếm miệng, hỏi: “Rượu của các cậu so với nước thần ban của chúng tôi, nước thần ban bỏ vào vò mà cậu nói có càng lúc càng thơm nồng không.”



“Cái này tôi không thể khẳng định, nhưng có một điểm tôi có thể bảo đảm, chỉ cần mọi người phong kín miệng vò, nước thần ban khẳng định sẽ không biến mất nhanh như hiện tại.” Lần này, Ngô Nặc ngược lại không lừa họ.



Hiệu quả như thế Vu Tề và Hầu Mục đã vô cùng thỏa mãn.



“Loại vò này có lớn không? Có thể đựng được bao nhiêu nước thần ban?”



Ngô Nặc lần này ra ngoài, chỉ mang theo hai vò ngâm dưa nhỏ, “Không lớn, đại khái có thể chứa khoảng mười cân.”



“Mười cân là bao nhiêu?” Hầu Mục mê mang hỏi.



Ngô Nặc chỉ nồi đá lớn trên đống lửa, “Mười cân rượu cỡ chừng chứa được nửa nồi này.”



Không tính là nhỏ rồi, một động cây nước thần cũng chỉ đựng được nửa nồi mà thôi.



“Vậy hiện tại các cậu có loại vò này không?” Hầu Mục hỏi.



“Chúng tôi ra ngoài lịch lãm, vò không tiện mang, chỉ mang theo hai cái.” Ngô Nặc nói.



“Vậy có thể giao dịch cho chúng tôi không?” Hầu Mục có chút căng thẳng hỏi.



“Này…” Ngô Nặc có chút khó xử nhìn Bạch, Bạch đúng lúc nhíu mày, hai người tựa hồ có chút ẩn tình khó nói.




Các thú nhân hầu thú giúp Ngô Nặc và Bạch mang vật tư họ đổi được ra khỏi rừng.



Đã cách mấy ngày, xe ngựa vẫn ở tại chỗ, Hắc Phong thì đúng như dự liệu của Bạch, sớm đã không biết chạy tới chỗ nào rồi.



Ngô Nặc: … Quá thất vọng.



Bạch: “Cậu đợi đó, lát nữa tôi sẽ tìm nó về.”



Thế là, Hắc Phong vốn cho rằng đã hồi phục thân tự do, rất nhanh bị Bạch đại miêu tìm được, sau một trận nhừ đòn, mặt ủ mày chau đầu rũ vai chùn theo Bạch chạy về.



Mấy người Hầu Mục, Hầu Dũng đợi cùng Ngô Nặc hơn nửa ngày, thoải mái ăn một bữa thịt nướng mỹ vị cả đời khó quên, Hắc Phong mới mang một thân thương tích thần sắc bực bội xuất hiện trước mặt Ngô Nặc.



“Ai bảo mày không nghe lời!” Ngô Nặc vỗ đầu nó, cho nó mấy trái cây rất ngọt.



Hắc Phong hảo ngọt, sau khi nó ăn xong, tâm trạng tốt hơn không ít, sau đó thuận thế nhớ tới mật ong mà mấy hôm trước Ngô Nặc đáp ứng nó.



Đầu lớn hạ thấp thân mật cọ cọ tay Ngô Nặc, trong mắt mang theo lấy lòng và hối thúc vô thanh.



Ngô Nặc không hiểu gì, nhưng Bạch lại hiểu ý nó, hừ một tiếng nói: “Còn muốn ăn mật ong, nằm mơ!”



“Thì ra là muốn ăn mật ong à? Tôi…”



“Tôi cái gì mà tôi, không được cho nó!” Lúc trước tiểu sứ thần nuông chiều mấy đứa nhóc trong bộ lạc thì cũng thôi đi, hiện tại cư nhiên nuông chiều một con ngựa sừng, không vui!



Ngô Nặc nhìn tuấn mã toàn thân thương tích, đáng thương vô cùng, lại nhìn Bạch đại miêu mày liễu dựng ngược… bỏ đi, y vẫn là len lén mở lò cho Hắc Phong vậy.