Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 126 : Giá trị

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Hai ống trúc hầu nhi tửu thật sự không nhiều, rượu đã để trong ống trúc mấy tháng, đương nhiên đã bị bốc hơi mất một phần, phần còn lại thì càng thêm nồng.



Ngô Nặc cực kỳ cẩn thận cọ sạch bùn đất đông khô xung quanh ống trúc, rút nút chặn trên đầu ống, một mùi hương rượu nồng đượm kèm với hương thơm trái cây gỗ dịu khó thể diễn tả ập vào mặt.



Cho dù Ngô Nặc không phải người mê rượu, ngửi được mùi hương này cũng không khỏi tiết nước miếng, nhà quê – Bạch uống chút rượu trái cây bán thành phẩm của Ngô Nặc thì đã thỏa mãn vô cùng, lúc này đột nhiên ngửi được hương rượu nồng đậm như thế, làm sao còn nhịn nổi?



Hắn long lanh mắt nhìn Ngô Nặc rót rượu trong ống trúc vào bình thủy tinh, dịch rượu màu lục bích không thanh đạm như nước giống rượu trái cây bình thường, ngược lại khá giống nước gạo lúc nấu cơm, dính nị bất ngờ, nhưng lại trong vắt trong suốt, rất đẹp.



Bình thủy tinh không lớn, sau khi rót vào hai ống hầu nhi tửu, đựng đầy bình thủy tinh rồi, trong ống trúc đại khái chỉ còn lại chừng một hớp rượu.



“Cho cậu, nếm thử.” Ngô Nặc đưa ống trúc cho Bạch, tuy Bạch lúc ở với y rất ít khi cố kỵ hình tượng bản thân, nhưng giống như hiện tại thèm đến mức mắt thẳng tắp kiểu này cũng thật không nhiều.



Bạch không chút khách khí đón lấy ống trúc, đổ hết số rượu còn lại vào miệng không sót một giọt, lập tức, một luồng hương rượu nồng đậm lao thẳng lên đầu, nhưng đồng thời lại không mất đi vị ngọt ngào êm dịu, hương thơm dịu của trái cây cùng gỗ không cách nào phân biệt rõ càng khiến Bạch lần đầu tiên cảm thấy, vị trái cây còn hấp dẫn hắn hơn cả vị thịt. Rượu vào miệng, sự nóng cháy dần hóa thành mát dịu, nhưng, đợi khi rượu vào phế phủ, một lát sau, một luồng khí nóng thoáng cái cuốn khắp toàn thân, đột nhiên, Bạch cảm thấy luồng sức mạnh thần bí trong người mình nhè nhẹ dâng cao lên nhiều.



Ngô Nặc nhìn Bạch uống hết rượu còn lại, trên mặt đột nhiên đỏ hồng, con mắt màu băng lam thậm chí mơ hồ trong chốc lát, mới hồi phục tỉnh táo, bất giác hỏi: “Thế nào?”



Bạch vừa tỉ mỉ hồi vị, vừa nói: “Rất mỹ vị, rất thần kỳ.”



“Thần kỳ?”



Bạch thuật lại rõ ràng cảm giác của mình cho Ngô Nặc.



Ngô Nặc nghe xong cảm thấy rất khó tin nổi, nhưng trên hệ thống y đã trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc qua không ít người của vị diện tu chân, ma pháp, thứ càng thần ký hơn cũng đã thấy vô số, đương nhiên, thấy thì thấy, mua thì mua không nổi.



“Cậu đợi một chút…” Ngô Nặc nói xong, hỏi hệ thống lĩnh phần thưởng nhiệm vụ khám phá, một bình rượu trái cây bí chế hiệu hệ thống 500ml.



Rượu trái cây bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất trước mặt Ngô Nặc, bình rượu sứ trắng cổ dài bụng tròn không có bất cứ hoa văn dư thừa nào, nhưng lại vô cùng tinh xảo ưa nhìn, không khiến người ta cảm thấy thô ráp, miệng bình có nút đậy thít chặt, ngay cả một chút hương khí cũng không lộ ra ngoài.
Thứ này vậy mà còn đáng giá hơn cả diêm giáp trùng!



Ngô Nặc vội tra ‘giá ưu đãi cho nơi sản xuất’ của hệ thống, giỏi lắm, hệ thống thế mà mắt cũng không chớp lấy một cái, đã nâng giá lên 30 lần, 100 ml hầu nhi tửu, nó lại đòi 3000 giao dịch tệ! 15000 điểm tích phân! Đen, quả thật là đen thấu!



Hầu nhi tửu cấp trân tàng được hệ thống phán là vật giao dịch cấp bốn, 10ml Ngô Nặc bán ra, chỉ chớp mắt lượng tồn đã biến thành 0.



Rượu tiêu tốn hơn 1500 điểm tích phân, uống một ngụm nhỏ có thể ngay cả mùi vị cũng không kịp thưởng thức, Ngô tiểu Nặc tỏ vẻ thế giới thổ hào y không hiểu nổi.



Nhưng, hầu nhi tửu quả thật là thứ tốt.



Về sức mạnh huyết mạch, tin tức hệ thống đưa ra khá mơ hồ, nhưng nếu đã nhắc đến di truyền, gen, chỉ sợ thú nhân tộc hầu thú có tỷ lệ cao, hơn phân nửa không thoát khỏi liên hệ với nó.



Lát nữa phải thương lượng kỹ với Bạch đại miêu, nhất định phải nghĩ cách moi thêm chút hầu nhi tửu mới được.



Không bao lâu, Bạch đã mang con mồi trở về, trên xe ngựa còn có không ít dưa quả tộc hầu thú đưa, Bạch ở bên ngoài ăn no tám phần, xách một con dực long thú con bốn cánh trở về.



Long thú bốn cánh khá hiếm thấy, kích cỡ thuộc dạng nhỏ vừa trong dực long, nhưng lại linh hoạt hung tàn, số lượng ít ỏi, vậy mà con mồi bị diệt trong tay chúng không hề ít.



Dực long thú bốn cánh tốc độ cực nhanh, sở trường ẩn núp, rất khó bắt được, chất thịt long thú bốn cánh trưởng thành cứng già, không tính là ngon. Nhưng chất thịt con non lại mỹ vị hơn phần lớn thịt thú khác, non mềm lại giàu mỡ, không có vị tanh nồng, bất kể kho tàu hay nướng đều ngon, hai đôi cánh đặc biệt béo non vừa miệng.



Tuy nói là con con, thể hình cũng khá nhỏ trong dực long, nhưng dù sao ‘long’ cũng không phải thú loại bình thường, xử lý sạch sẽ, cũng đến mấy chục cân thịt.



Hai đôi cánh, Ngô Nặc để Bạch tự nướng ăn, thịt còn lại chọn mấy cân non béo, dùng rau dại xào một dĩa lớn, lại dùng khoai trắng khô nấu một nồi, kèm với cơm gạo trắng, Ngô Nặc và Bạch ăn no một bữa.



Sau bữa cơm, thu dọn xong hành trang, hai người tiếp tục đánh xe ngựa, đi tới hướng Cô Sơn.