Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 13 : Bịa chuyện
Ngày đăng: 23:33 21/04/20
Hệ thống tuy hơi lừa đảo một chút, nhưng cá cơm khô hiệu hệ thống thật sự rất ngon, vừa giòn vừa thơm không có mùi khói còn mang theo vị cay thơm nồng, đừng nói Bạch, ngay cả Ngô Nặc kiếp này cũng chưa từng ăn qua cá cơm khô nào ngon như thế.
Một túi cá cơm khô đại khái một cân, bị Ngô Nặc và đại miêu nhóc một con tôi một con, trở thành bữa khuya giải quyết sạch sẽ.
Giải quyết xong miếng cá cơm khô cuối cùng, một người một mèo đều liếm môi, hãy còn thèm thuồng.
“Số cá cơm khô này là cậu làm buổi chiều sao?” Bạch biết rõ trên người Ngô Nặc có những thứ gì, cá cơm khô này không có trong ấn tượng của nó, vì buổi chiều nó không có ở đây, cho nên nó chủ quan nhận định số cá khô này là Ngô Nặc làm lúc chiều.
Ngô Nặc liền gặp điểm khó.
Là nói thật? Hay tùy tiện bịa chuyện?
Nếu nói thật, y không xác định liệu có bị Bạch xem thành yêu quái đuổi ra khỏi bộ lạc không, hoặc sẽ có kết cục còn thảm hơn. Dù sao, từ cổ chí kim, nhân loại luôn ôm lòng sự hãi và bài xích cực lớn đối với thứ chưa biết.
Ngô Nặc nắm chắc lần này có thể tùy tiện nói xạo cho qua, lừa được Bạch, đơn giản nhất chẳng qua chính là thuận theo lời bạch, nói cá cơm khô này mình vừa làm buổi chiều.
Nhưng một lời nói dối luôn sẽ tạo ra càng nhiều lời nói dối để lấp liếm, kết cục của nói dối nhiều, một là biến thành tên lừa gạt miệng trơn lưỡi trợt miệng đầy dối trá, không thì bị người ta vạch trần mất đi tất cả những thứ lừa được. Về nhà, xa không với tới, trước lúc đó y phải sống ở bộ lạc Trường Hà, đồng thời, y khẳng định sẽ không từ bỏ sử dụng hệ thống, không ngừng lấy ra thứ không thuộc về thế giới này chắc chắn sẽ bị người ta chú ý, một lần hai lần có lẽ còn có thể dùng lời nói dối lừa qua, nhưng thời gian lâu dần căn bản không thể.
Dù sao, bộ lạc nguyên thủy không phải hiện đại, cái xã hội nhân tình lãnh đạm đến mức chết trong nhà mười ngày nửa tháng hàng xóm cũng không biết kia.
Mà y, hiện tại đang sống trong nhà Bạch, thậm chí còn nằm cùng Bạch trên một chiếc giường.
Ngô Nặc không cho rằng kỹ thuật nói dối của mình đã cao minh đến mức có thể dễ dàng lừa gạt được bạn cùng nhà về lâu về dài.
Đại miêu, đại miêu từ một trình độ nào đó mà nói, là ân nhân cứu mạng của y. Nếu không phải đại miêu mang y về bộ lạc Trường Hà, hiện tại y còn không biết đang ở đâu, nói không chừng đã bị dã thú gặm tới bã cũng không còn.
Mảnh đất trống sau nhà Bạch rất lớn, rất lâu trước kia hình như cũng từng nuôi con mồi, xung quanh còn có một vòng dấu vết của hàng rào. Đã cách quá lâu không có người dọn dẹp, hàng rào gỗ đã mục, ở khoảnh đất trống mọc đầy cỏ dại.
Ngô Nặc lo lắng răng dài và chim thịt chạy mất, liền lấy dây mây khá chắc ở đó cột răng dài và chim thịt vào trụ gỗ sau vườn.
Đợi khi rảnh dọn dẹp một chút, khoảnh vườn này có thể nuôi không ít động vật. Ngô Nặc nghĩ.
Răng dài và chim thịt đói cả buổi tối, cũng không bận tâm thân phận bị nhốt của mình lúc này, há to miệng không ngừng phá cỏ dại trong vườn và trùng trốn trong cỏ.
“Bạch, chúng ta bắt thêm chút răng dài và chim thịt về, cho chúng nó sinh răng dài con và chim thịt con.” Ngô Nặc cố gắng dùng ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà giao lưu cùng Bạch, từ vựng rõ ràng vô cùng nghèo nàn.
“Ừ.” Răng dài con và chim thịt con hơi khó nuôi, nhưng tiểu sứ thần chắc chắn có thể nuôi được thôi ︿( ̄︶ ̄)︿. Bạch quật quật đuôi, con mắt tròn băng lam lộ ra lòng tin tràn trề.
“Vậy chúng ta trở về ăn cơm trước đi.”
“Ngao ngao (được).” Đại miêu chạy theo bên người Ngô Nặc, ánh mặt trời ấm áp sáng sớm rọi lên người họ một tầng vàng nhạt nhu hòa.
Lúc này, Ngô Nặc còn không biết y chẳng qua chỉ nhất thời hứng khởi bịa chuyện, nhưng lại mang đến rất nhiều thay đổi đáng sợ cho Bạch, cho bộ lạc Trường Hà và cả tinh cầu này.
====================
Ngô Nặc: Bánh răng vận mệnh từ đây bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Hệ thống: Gì cũng không muốn nói, lặng lẽ nhìn ký chủ ngốc giả đò khí phách là được.
Ngô Nặc: …