Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 14 : Hầm thịt

Ngày đăng: 23:33 21/04/20


Bạch không có cách nào nấu đồ ăn, nồi đá ba mẹ từng dùng khi còn sống đặt trong góc đã mọc cả rêu xanh, Thủy Sa thỉnh thoảng sẽ đưa chút đồ ăn cho Bạch, bỏ lại vài cái chén gỗ thô sơ, trong chén phủ một lớp bụi dày, rửa sạch rồi vẫn có thể dùng được.



Sau khi vào nhà bên tay trái có một cái lò đơn giản đã bỏ phế, quanh năm không dùng, đã bị sụp, phiến đá rớt mất một mẩu, Bạch không nói, Ngô Nặc cũng không biết đó là cái lò.



Ngô Nặc chỉnh lại phiến đá, rồi ra ngoài nhặt một ít phiến đá thích hợp, chắp chắp vá vá, một cái lò hoàn toàn mới đã dựng xong. Một mặt lò tựa vào tường đá, hai mặt kia hoàn toàn dùng đá chống đỡ. Không có bất cứ vật dán dính nào, lúc sử dụng cần phải đặc biệt cẩn thận.



Ngô Nặc cố gắng hồi tưởng lại mấy cái lò đất y từng thấy lúc ở dưới quê, dáng vẻ đại khái còn có thể nhớ lại sáu bảy phần, chỉ là không biết có thể tự làm một cái hay không. Chủ yếu nhất là nhất định phải làm ra lỗ thông khói, nếu không làm cơm trong nhà liền đầy khói hun, thời gian ngắn còn có thể ráng nhịn, thời gian lâu y sẽ chịu không nổi, hơn nữa cũng không tốt cho cơ thể. Đương nhiên, tốt nhất là tách phòng ngủ và phòng bếp ra.



Dựng lò xong, Ngô Nặc tốn rất nhiều sức mới tha được cái nồi đá nặng chết được tới bờ sông, rửa đi rửa lại mấy lần mới rửa sạch được cái nồi. Cũng ở bên bờ sông, Ngô Nặc lấy con mồi Bạch đem tới nhất nhất mổ bụng, róc da khoét ruột, xử lý sạch sẽ. Vì thức ăn đầy đủ, Ngô Nặc không định ăn số nội tạng động vật kia, chỉ đơn giản rửa một chút rồi đặt ở bên cạnh, giữ lại buổi chiều làm mồi câu cá.



Bạch thấy Ngô Nặc bưng nồi đá vô cùng vất vả, nó lại không thể giúp được cái gì, vì thế đợi lúc y rửa nồi bên sông, Bạch chạy đi cào tỉnh Thạch Hổ vẫn còn đang ngủ nướng, bảo Thạch Hổ mang theo nô lệ của hắn tới giúp đỡ.



Đối với Thạch Hổ, trước giờ Bạch không biết hai chữ khách sáo viết thế nào. Không chỉ bảo hắn qua giúp, còn đòi hắn một bó củi lớn, một chén muối lớn, gần nửa thịt heo thú, cùng với trái cây mà nô lệ nhà hắn hái từ trong rừng vân vân. Trong quá trình chọn lựa, Bạch phát hiện một thứ nửa đỏ nửa xanh, thứ này trước kia nó từng vô ý ăn phải, đặc biệt, ừm, đặc biệt cay. Hôm qua lúc ăn cá cơm khô buổi tối, tiểu thuần nhân nói vị đó gọi là cay.



Lúc trước nó cảm thấy vị này đặc biệt khó ăn, có vài lần trong thuốc của đại vu cho nó còn có vị này, nhưng, hôm qua sau khi ăn xong cá cơm khô, Bạch thề rằng nó cảm thấy vị cay tuyệt đối là vị ngon nhất nó từng ăn qua. Nuốt nước miếng, Bạch lấy hết toàn bộ ớt (?) nô lệ nhà Thạch Hổ hái về đóng gói mang đi.



Thạch Hổ và nô lệ của hắn trước mang mấy thứ này đến nhà Bạch, khi đi tới bờ sông, Ngô Nặc đã rửa xong con mồi.



Đơn giản hàn huyên xong, Thạch Hổ thoải mái vác cái nồi đá chứa đầy nước, bước nhanh bay về nhà Bạch.



Ngô Nặc cùng làm với nam nô lệ của Thạch Hổ, rất nhanh đã dọn xong thùng nước bằng đá mọc rêu ở cạnh lò. Thạch Hổ vách nồi chạy quay lại mấy bận, cuối cùng đổ đầy thùng nước.



Bận rộn một buổi sáng, Ngô Nặc đã sớm đói bụng, y đổ vào nồi nửa nồi nước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thạch Hổ và Lục, dùng bật lửa nhóm lửa, rồi nhờ Lục trước trông dùm y.



Ba động vật nhỏ bị Bạch cắn chết, chất thịt đều rất chắc, không có vị tanh tưởi đặc biệt nào, hầm ăn nướng ăn đều không vấn đề. Nhưng, ba con động vật này nhiều thịt thì nhiều thịt, sau khi lột da, căn bản không có bao nhiêu mỡ, nếu muốn làm thành đồ xào, nhất định phải dùng mỡ.



May là hơn nửa miếng thịt heo thú Thạch Hổ mang tới khá mỡ, dưới lớp da có lớp mỡ dày gần một ngón tay, nếu cắt hết ra thắn thành mỡ, có thể thắn được mấy chén, đủ xào rất nhiều món.


Lục là nam nô, thường xuyên ra ngoài cùng Thạch Hổ, lúc Thạch Hổ săn mồi, hắn ở cạnh đó tìm tòi hái những trái dưa có thể ăn, lúc Thạch Hổ không muốn ăn thịt sống, hắn sẽ nướng thịt hoặc làm canh thịt cho Thạch Hổ.



Tay nghề nướng thịt của Lục rất tốt, khi trước Thạch Hổ chính là nhìn trúng điểm này của hắn, mới mua hắn về từ một bộ lạc nhỏ. So với chủ nhân trước kia của Lục, Thạch Hổ quả thật có thể nói là nhân từ, chỉ cần Lục không làm gì sai, thì sẽ không trừng phạt hắn. Lục rất chịu khó cũng rất thông minh, từ lúc Thạch Hổ mua hắn về tới nay vẫn chưa từng trừng phạt lần nào. Mà chủ nhân trước kia của Lục thì đúng là một cơn ác mộng, người đó âm trầm nóng nảy, hễ có chút gì đó không vừa lòng thì sẽ phát tiết lên người những nô lệ như họ, chính hắn tận mắt nhìn thấy, đã có ba nô lệ bị đánh chết.



Vì từng trải qua cuộc sống như địa ngục đó, Lục đặc biệt quý trọng cuộc sống hiện tại ở bộ lạc Trường Hà, cũng đặc biệt yêu thích chủ nhân nhân từ như Thạch Hổ.



Chăm sóc tốt chủ nhân.



Là mục tiêu nhân sinh và lý tưởng lớn nhất của Lục hiện tại.



Thấy chủ nhân thích thức ăn Ngô Nặc làm như thế, Lục âm thầm lưu tâm, lặng lẽ lén thầy học nghệ.



Ngô Nặc làm sao có thể không nhìn ra mấy động tác nhỏ của hắn, nhưng, Ngô Nặc không chỉ không giận, ngược lại vô cùng cao hứng.



Vì hệ thống lại công bố cho y hai nhiệm vụ __



Nhiệm vụ ba: Truyền thụ kỹ năng hầm thức ăn sơ cấp.



Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm tích phân, một bịch muối ăn.



Nhiệm vụ bốn: Truyền thụ kỹ năng xào thức ăn sơ cấp.



Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm tích phân, một con dao.



Tích phân, muối gì đó, trong mắt Ngô Nặc đã không còn quan trọng, y chính là muốn con dao kia.



Dao, dao ở thế giới này chính là thần khí đó biết chưa!