Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 132 : Tìm quặng
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Hai anh em A Mộc A Lai dẫn Ngô Nặc và Bạch vòng tới vòng lui trên núi nửa ngày, cuối cùng tới được rãnh núi ban đầu A Lai nhặt được đá quặng.
Nơi này đã thoát ly ngọn núi chính của Cô Sơn, người bộ lạc Cô Sơn quen gọi nơi này là hậu sơn.
Con sông phân tách hậu sơn và dãy núi họ đi qua lúc đến thành hai bên xa xa đối nhau, ở khúc lũng sông Cô Sơn còn rải rác trồng chút kê, đi dần lên núi, chỉ còn lại rừng rậm nguyên thủy.
Cũng như núi với sông đối bờ, trên núi rất ít cây trồng, phần nhiều là dây gai, dây mây và cỏ hoang, trên núi lởm chởm đá loạn nhiều hơn cả bùn đất.
Một con suối nhỏ chạy rẽ nhánh từ Cô Sơn xuống, chảy qua dãy núi này, cuối cùng hội tụ vào con sông.
Các động vật trên núi thường xuyên vào con khe này uống nước, xung quanh không có mãnh thú gì, các ấu thú nhân chưa thành niên của bộ lạc Cô Sơn rất thích đến gần đây nô đùa, tôi luyện kỹ xảo săn bắt, có lúc sẽ lùa gia súc trong nhà qua đây chăn.
Thời tiết này, tuy dưới chân núi còn chưa lạnh lắm, nhưng ở sườn núi Cô Sơn đã bắt đầu kết sương đông lại, vì thế, nước tuyết tới từ Cô Sơn cũng ngày càng ít, con khe đã gần khô cạn. Chẳng qua dù sao cũng là khe, bùn đất xung quanh ẩm ướt, cỏ xanh non nhiều hơn những nơi khác, thường xuyên sẽ có động vật tới nơi này kiếm ăn.
Khi nhóm Ngô Nặc đến, thì thấy mấy con chim nước đen thui thủi nô đùa trong con khe sắp cạn dòng, từ xa thấy người đi qua, đợi người lại gần, chúng mới không hoảng loạn giang cánh, chuẩn bị bay đi.
Vì thịt chim nước có vị tanh còn mọc đôi cánh biết bay, lúc không thiếu thức ăn, người bộ lạc Cô Sơn bình thường rất hiếm khi bắt chim nước, cứ thế từng đời từng đời, lá gan chim nước cũng dần lớn hơn.
Đáng thương mấy con chim nước này nằm mơ cũng không ngờ được, mấy người tới hôm nay, hôm qua mới ăn một bữa thịt chim nước kho tàu mỹ vị cực điểm, càng khiến người ta phẫn nộ là, trong mấy người này còn có một tên có cánh biết bay!
Đáng ghét hơn nữa là, tên biết bay đó túm mấy đứa nó thôi thì cũng kệ đi, còn một đường truy bắt đến hang ổ của chúng, bắt sạch sẽ cả ổ chim của chúng, ông (bà) con cái gì cũng bắt hết.
Đương nhiên, Ngô Nặc cũng không phải dễ thỏa hiệp như thế, sau khi Thụ gia gia nói ra giá quy định cuối cùng, Ngô Nặc và Bạch đơn giản thương lượng vài câu, mượn cơ hội thêm vào một điều trên giá quy định: “Chúng tôi có thể đồng ý giá giao dịch này, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Nói nghe thử.” Thụ gia gia đã lâu lắm chưa thấy đứa trẻ thuần nhân nào gian xảo thú vị như Ngô Nặc, nụ cười trên mặt càng lúc càng ôn hòa.
“Tôi muốn một chút chạc cây mẫu thụ của các ông.”
Ngô Nặc vừa dứt lời, bầu không khí trong động nghẹn lại, Nha và Vu Chúc đều quay mặt nhìn nhau.
Thụ gia gia trầm mặc vài giây ngắn ngủi, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng ánh mắt nhìn sang Ngô Nặc đã mang theo chút nghiên cứu: “Tại sao?”
Ngô Nặc không cách nào cho ông biết y là muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, chỉ có thể gắng gượng nói xạo: “Đại vu đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt lắm… tôi muốn xem chạc cây của các ông có thể làm thành vu dược không, tôi hy vọng đại vu có thể sống thêm mấy mùa đông nữa.”
Đương nhiên, lời nói xạo của Ngô Nặc cũng là có suy đoán riêng, hệ thống một hơi cho 100000 tích phân cộng thêm một quyển công pháp, mà chỉ đòi một khúc chạc cây mới của mẫu thụ mộc tộc trường sinh, có thể thấy vô cùng quý hiếm, nhất định có tác dụng đặc thù. Người mộc tộc trường sinh nếu đã kèm thêm hai chữ trường sinh trong tên tộc, mà Thụ gia gia lại có thể sống không biết bao nhiêu tuổi rồi, Ngô Nặc rất khó không liên tưởng đến vu dược và trường sinh.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Nặc chỉ có thể nói xạo đầy nghiêm túc, nhưng y không ngờ được lần này mình cư nhiên đánh bậy đánh bạ, thật sự đoán được một chút tác dụng của mẫu thụ mộc tộc trường sinh, chẳng qua không hoàn toàn chính xác.
Thụ gia gia thở dài thật sâu nói: “Xem ra truyền thừa của bộ lạc Viêm Hoàng các cậu còn xa xôi hơn ta tưởng tượng…” Nhưng truyền thừa của họ không chính xác, ít nhất thứ Vu Nặc biết không chính xác.
“Ta có thể cho cậu chạc cây, nhưng ta cũng có một điều kiện.”