Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 142 : Lừa đảo

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Các chiến nô đi đã nửa ngày, dần nhận ra đó là tường thành, không giống với tường đá của bộ lạc Đại Hồ, đó là dùng khối băng xây lại thành tường thành, óng a óng ánh dưới mặt trời, nguy nga không mất đi xinh đẹp.



Các chiến nô trên đường về phía bắc gặp được một vài người và bộ lạc sống ven sông, do ngôn ngữ trở ngại và bộ lạc Trường Hà không hề nổi danh như họ đã tưởng tượng, nên họ vẫn không nghe ngóng được nơi ở của bộ lạc Trường Hà. Nhưng họ không nản chí. Khó khăn lắm mới phát hiện được thêm một bộ lạc, hơn nữa trông hình như còn là một bộ lạc vô cùng lớn, các nô lệ lập tức vực tinh thần, sau một phen thương lượng, thuyền trưởng A Man mang theo tín vật Ngô Nặc cho hắn, cùng với mấy chiến nô trẻ tuổi khỏe mạnh, trước tới bộ lạc nghe ngóng tin tức, người khác thì tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi, nếu tình huống không đúng, thì mang theo vật tư bỏ chạy.



Hiện tại bọn họ còn chưa xóa bỏ thân phận nô lệ, cho dù vết xăm nô lệ trên mặt họ đã được Ngô Nặc dùng vu dược tẩy đi, nhưng nếu bị người phát hiện ấn ký nô lệ ở ngực họ, họ sẽ bị xem là đào nô, một là thề chết kháng cự nghĩ biện pháp chạy trốn, hai là phải khuất phục chủ nhân mới, do đó họ phải cẩn thận.



A Man gan dạ  kỹ tính, những chiến nô hắn dẫn theo đều là người có lực chiến đấu khá mạnh, trên người họ đều có giấu đồ sắt Ngô Nặc cho họ phòng thân, cho dù thật sự đối đầu chiến sĩ thú nhân, họ cũng có lực chiến đấu. Hơn nữa họ chỉ đi nghe ngóng tin tức bộ lạc Trường Hà, không vào thành, không gây chuyện, nếu thật sự phát sinh tình huống gì, đánh không lại họ cũng có thể chạy.



Cho dù mấy người họ chạy không thoát bị bắt, chỉ cần qua ba ngày họ chưa trở lại, chiến nô còn lại sẽ mang theo vật tư rời đi, tiếp tục nghĩ cách tìm bộ lạc Trường Hà, đợi tương lai hoàn thành nhiệm vụ của Vu Nặc đại nhân rồi, họ không lo không có cách trở lại dẫn những người bị bắt đi.



Khả năng tệ nhất cũng chẳng qua là thế, A Man cùng các chiến nô khác đều cảm thấy không có gì đáng sợ, đợi những người khác tìm được nơi tạm thời lẩn trốn, họ liền tiếp tục bất chấp hết thảy đi tới hướng tường thành.



Nhưng tường thành so với tưởng tưởng của họ còn cao lớn hơn, sau khi trời nắng ngắn ngủi kết thúc, xung quanh nghênh đón đợt tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông, bầu trời âm trầm cùng tuyết lớn cuồng vũ, gần như khiến họ không nhìn thấy được tường thành ở tận cuối màn trời.



May mà A Man nhớ bộ lạc đó nằm ở cạnh Trường Hà, hắn dẫn người men theo con sông đã bị đóng băng, bị băng tuyết từng chút một phủ lên, trên đường tìm tòi qua, đi hơn nửa ngày, cuối cùng họ lại lần nữa nhìn thấy tường băng.



Lần này, tường băng trông còn cao lớn hơn nhiều.



Họ đơn giản ăn qua chút cá khô đã nướng từ trước, cá khô lạnh cứng chỉ có một chút vị mặn nhàn nhạt, cùng tuyết lạnh lẽo nuốt vào bụng, thật sự không thể tính là ngon, hơn nữa bụng chưa lắp đầy, chỉ có một chút hơi nóng rồi cũng tan liền, để không bị đông thành trụ băng, A Man và các chiến nô tiếp tục lên đường.



Vất vả lắm cuối cùng họ mới đến được dưới góc tường thành băng trước khi trời hoàn toàn tối, một đội chiến sĩ thuần nhân cầm vũ khí cản họ lại.



Mũi tên cảnh cáo cắm trước mặt đám người A Man, mũi tên gỗ cứng đã bôi vu độc ghim mạnh vào tầng băng tuyết.
Ngô tiểu Nặc sắp đông thành trụ băng sau khi vào hang đầu tiên luyện [Thể thuật căn bản] hai lần, xua đi hàn khí trong người, lúc này, Bạch đại miêu cũng mang con mồi tươi mới về. Ngô tiểu Nặc đã ngán ăn thịt nướng đồng thời gần đây thu hoạch phong phú, lục tục lên hệ thống giao dịch một vài gia vị hương liệu, phối hợp với dược liệu vu dược và hương liệu trong tay y, nấu một nồi lẩu đủ hương.



Không có chuyện gì sướng hơn ăn lẩu trong trời băng tuyết giá ~(≧▽≦)/~.



Chim thịt và xương bò man lấy ra hầm nước, trong nhẫn không gian còn thừa lại thịt bò man đã ướp sẵn còn chưa ăn hết, long thú con Bạch đại miêu vừa bắt được cũng chế biến tốt, xắt thành miếng mỏng bán trong suốt, lại thêm một dĩa rau dùng tích phân và giao dịch tệ đổi trên hệ thống, lại xắt một dĩa trái cây giao dịch từ các bộ lạc, còn sống hết.



Bạch đại miêu mặt thối sau khi giúp đỡ Ngô Nặc chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, liền hóa thành mèo con mập tròn, con mắt băng lam mềm mại nhìn Ngô tiểu Nặc, thỉnh thoảng kêu meo meo vài tiếng, cho đến khi nhìn Ngô tiểu Nặc mềm cả người, liền giống như vô số lần trước đó, thoải mái ủ trên đùi Ngô tiểu Nặc, hưởng thụ đút thức ăn tình yêu.



Ngô tiểu Nặc gen miêu nô thâm căn cố đế quả thật hết cách với con đại miêu giở trò vô sỉ này, nhưng, cho dù Bạch đại miêu vô cùng hưởng thụ ‘đút ăn tình yêu’, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc không mấy mỹ diệu.



Khi Bạch lần thứ N nghiêng đầu đi tránh khỏi rau đưa tới miệng, Ngô Nặc ra thông điệp cuối cùng: “… Không ăn thì tự biến thành người ăn cơm đi!”



Bạch đại miêu bất mãn run run tai, ra vẻ tráng sĩ chặt tay cắn loại rau đắng không tả nổi đó, gương mặt mèo liền nhăn lại __ đắng quá, khó ăn quá…



“Không được nhả!”



Dưới ánh mắt hung ác của Ngô tiểu Nặc, Bạch đại miêu lặng lẽ nuốt xuống, Bạch đại miêu đã ăn bên ngoài trước bụng không đói đơn thuần chỉ muốn giải thèm, mắt thấy Ngô tiểu Nặc lần thứ hai đút rau tới, không nói hai lời biến thành hình người, quay sang áp đảo Ngô tiểu Nặc.



Loại rau đắng không tả nổi làm sao ngon bằng tiểu sứ thần của hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.



Ngô Nặc bị lật qua lật lại ăn theo một loại ý nghĩa nào đó đến hơn nửa đêm hôm sau tỉnh lại, đẩy đá chặn nửa cửa động ra, tuyết lớn bên ngoài thế mà đã phủ hơn nửa đoạn sơn động, một cơn gió lạnh thổi tới, Ngô Nặc không khỏi run lên, sau đó y ý thức được rõ ràng__ bộ lạc Trường Hà có lẽ không còn xa nữa.