Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 143 : Về nhà
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Vất vả lắm mới được cùng Ngô tiểu Nặc chuồn ra trải qua thế giới hai người mấy tháng, Bạch không hề muốn trở về bộ lạc sớm như thế, đặc biệt là nhớ tới đám nhóc dính người trong bộ lạc, Bạch hối hận vô cùng__ sớm biết vậy không nên hối Ngô Nặc trở về, tuy Vu Dương rất chướng mắt, nhưng đám nhóc trong bộ lạc rõ ràng càng đáng ghét, đứa nào lá gan cũng đặc biệt lớn, chỉ cần hắn không ở đó là ra sức quấn lấy tiểu sứ thần của hắn!
Quả thật không thể nhịn.
Nhưng, bất kể Bạch đại miêu hối hận cỡ nào, bất kể hắn cố ý lần chần kéo dài hành trình thế nào, sáng hai ngày sau, tường băng nguy nga của bộ lạc vẫn mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn và Ngô Nặc.
Tốc độ của Bạch nhanh hơn các chiến nô nhiều, sau khi thấy tường băng của bộ lạc, không tới một tiếng hắn và Ngô Nặc đã ở trong vườn nhà mình trong bộ lạc.
Bạch theo thói quen giữ lại con át chủ bài, trước khi trở về bộ lạc, đặc biệt biến về hình thái dực hổ hoàn toàn, các binh sĩ canh gác trên tường băng từ xa nhìn thấy thân hình hung hãn mà quen thuộc đó, ai cũng trở nên kích động, ngay lập tức lan truyền tin tức thủ lĩnh và Vu Nặc đại nhân trở về.
Chẳng qua, tốc độ Bạch bay còn nhanh hơn cả tốc độ truyền tin, đại vu vừa mới nghe người hồi báo họ đã về, Bạch và Ngô Nặc ngay lập tức đến trước cửa nhà ông.
Đại vu cảm thấy tảng đá luôn đặt trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vội bảo Thủy Sa đón hai người vào nhà.
Với giá trị võ lực của Bạch, đại vu không quá lo lắng vấn đề an toàn của cả hai, nhưng dù sao Bạch cũng là ấu thú nhân một tay ông nuôi lớn, lần đầu tiên ra ngoài lịch lãm vừa đi đã là mấy tháng không chút tin tức, mà Vu Nặc lại là đệ tử ông đắc ý nhất, lòng sao có thể không mong nhớ__ luôn nhịn không được lo lắng họ ở bên ngoài liệu có gặp phải nguy hiểm gì không, lúc trời mưa lo lắng họ có bị dầm mưa không, đổ tuyết lại lo lắng họ có thể trở về trước khi thời tiết lạnh hơn không, liệu Bạch có gặp phải thú nhân lợi hại hơn hắn không… vân vân.
Phụ huynh luôn lo lắng đủ mọi thứ.
Hiện tại vừa thấy Ngô Nặc và Bạch không chỉ không tệ như ông tưởng tượng, ngược lại, Ngô Nặc thậm chí còn chắc khỏe hơn lúc vừa rời khỏi bộ lạc một chút, ậy, đương nhiên trình độ chắc khỏe vẫn còn lâu mới có thể so sánh với chiến sĩ thuần nhân bộ lạc, khí tức hung thú trên người Bạch cũng trở nên vô cùng nội liễm, mới nhìn tựa như chỉ là một thú nhân rất bình thường, khí tức trên người tựa hồ còn không bằng rất nhiều thú nhân cấp mãnh thú, nhưng đại vu nuôi dưỡng Bạch hơn mười năm, ngay lập tức phát giác được huyết mạch dực hổ trên người Bạch trở nên càng thêm thuần túy.
“Tốt tốt tốt, rất tốt…” Đại vu nhìn hai người liên tục gật đầu, cao hứng không khép được miệng.
Đám nhóc bị Bạch đại miêu cười ha ha hù cho dại ra, toàn bộ đáng thương cầu trợ nhìn sang Vu Nặc đại nhân của chúng, trong ánh mắt nhỏ viết đầy__ mau cho tụi em biết, đó không phải là thật.
Đáng tiếc thứ nhất Ngô Nặc sẽ không ở bên ngoài làm Bạch đại miêu mất mặt, thứ hai trước khi y đi quả thật đã từng nói với đám nhóc này trở về sẽ an bài kiểm tra, hệ thống chỉ cho y hai năm dạy học, cho dù y đã không hy vọng hệ thống kiệt sỉ đó cho y được bao nhiêu phần thưởng tích phân, nhưng bất luận thế nào cũng không muốn bị hệ thống trừ thành kẻ kiết xác.
Cho nên, “Mấy ngày này mấy đứa phải cố gắng ôn tập, đợi thi xong, bạn nào thi tốt sẽ có phần thưởng đặc biệt.”
Ngô Nặc lộ ra nụ cười chiêu bài vô cùng thân thiết.
Tuy trước đó ta đây chưa từng được lĩnh học bổng, nhưng hiện tại ta đây cũng đã trở thành người phát học bổng cho trường rồi.
Ngô tiểu Nặc lặng lẽ tán thưởng bản thân mình.
Mà đám nhóc này, cho dù học bổng cũng không cách nào mài mòn nỗi sợ đối với ‘ha ha’ của chúng, trong tụi nó có vài đứa lúc Ngô Nặc không ở đây học hành không nghiêm túc, thấy nụ cười trên mặt Ngô Nặc đại nhân và dực hổ Bạch, tai rũ xuống luôn cảm thấy mông mình hình như đang mơ hồ phát đau.
Gừng đúng là già càng cay, Bạch không tốn chút sức lực nào đã giải cứu được Ngô Nặc khỏi vòng vây của đám cục lông… mới lạ!
Còn rất nhiều đứa nhóc chưa đến tuổi đi học thì sao! Đáng ghét nhất là, mấy đứa nhóc nằm ở giai đoạn trời lão đại đất lão nhị, một chút cũng không sợ vẻ mặt đen của hắn.
Cuối cùng, Bạch chỉ có thể lặng lẽ vận khí, lặng lẽ đi bên cạnh Ngô Nặc, trở về nhà mình trong sự vây quanh của đám nhóc mập.