Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 58 : Lúa mì
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Bạch đáp trả là biến trở về mèo mập nhỏ, ngồi xổm bên chân Ngô Nặc, cái đuôi chốc có chốc không đảo qua chân y, mặt mập cao lãnh lộ ra mấy phần vô tội và khó hiểu.
Tiểu công chúa bộ lạc Khê Cốc là Hắc Ngọc ngu người, thú nhân đẹp như thế sao thú hình lại là miêu thú chứ? Hơn nữa còn là miêu thú con vừa mềm vừa mập! Lẽ nào chủ nhân của khí tức cường đại vừa rồi là người khác?
Hắc Ngọc không xác định lắm, đối mặt với địch ý đột ngột đó, cô và mấy cự mãng khác đều vô thức chú ý thú nhân hệ mãnh thú cao to cường tráng trong đám người, trực tiếp bỏ qua Ngô Nặc và Bạch ngoại hình căn bản không có bất cứ lực uy hiếp nào, cho đến khi Bạch lên tiếng nói chuyện cô mới chú ý đến hắn, khí phách đó, tướng mạo đó, là đối tượng tốt để sinh con!
Kết quả hình thú lại chỉ là một con miêu thú con!
Tâm hồn thiếu nữ của tiểu công chúa Hắc Ngọc vỡ đầy đất.
Thú nhân sùng bái hung hãn, cường đại, hung mãnh, giá trị võ lực quyết định tất cả, hình người dù có xinh đẹp, hình thú chỉ là con mèo có ích lợi gì?
Tộc miêu thú cũng nhờ nhiều người mới miễn cưỡng được xếp vào bộ lạc trung đẳng, bọn họ trừ có thân hình linh hoạt ban đêm nhìn rõ vật chiếm chút ưu thế chủng tộc ra, lực chiến đấu còn không bằng chiến sĩ thuần nhân cường đại. Nếu không phải tộc miêu thú có nhiều thú nhân giống cái xinh đẹp, thông qua liên hôn có quan hệ với rất nhiều bộ lạc, sớm đã bị người ta san bằng rồi.
Hắc Ngọc là tiểu công chúa của bộ lạc Khê Cốc, tướng mạo lại cực kỳ xinh đẹp, thực lực bản thân cũng cực kỳ hung hãn, thú nhân theo đuổi cô không biết có bao nhiêu, ánh mắt cô cao như thế, sao có thể nhìn trúng một con miêu thú?
Trong thời gian cực ngắn, Bạch đưa ra phán đoán chuẩn xác, biến về hình thái miêu thú, không cần bất cứ ngôn ngữ nào đã đánh tan ý định của Hắc Ngọc, khéo léo che giấu thực lực của mình.
“Cô muốn sinh con với tôi?” Mèo mập vô cảm hỏi.
“Ai muốn sinh con với anh? Nằm mơ!” Hắc Ngọc trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thoáng cái biến về hình thú.
“À.” Âm thanh bình thản của mèo mập nghe không ra vui giận, chỉ có màu mắt tựa hồ sâu hơn bình thường nhiều.
Tóm lại, một trận phong ba tan biến vô hình. Ánh mắt âm thầm dõi theo Ngô Nặc và Bạch cả ngày, cũng biến mất ngay.
Trong ổ mãng xà, Ngô Nặc một giây cũng không muốn ở lại, nhân nhượng khỏi phiền cong lưng coi như xin lỗi Hắc Ngọc, sau đó ôm mèo mập, chạy nhanh tránh khỏi ‘ổ rắn’ thật xa, mới dừng lại, tiếp tục dạo.
Cũng không biết là bị dọa hay vì nguyên nhân gì khác, Ngô Nặc không còn hưng trí như trước, dạo một lúc, không nhìn thấy thứ gì đặc biệt đáng giá, lại thêm sắc trời không còn sớm, y dứt khoát ôm đại miêu về doanh trại.
Vì tránh ổ rắn, Ngô Nặc đặc biệt đi đường vòng.
Trở về doanh trại, trời đã hoàn toàn tối, Thủy Sa sớm đã chuẩn bị xong cơm tối.
Bạch vì luôn giữ hình thái miêu thú, tuy lượng thức ăn vẫn không nhỏ, nhưng không tiêu hao lớn và đói nhanh như hình thái dực hổ và hình người, ăn ba chén cháo rau thịt lớn, gặm một con cá nướng Ngô Nặc tự tay làm, bụng nhỏ phồng lên thật tròn, nằm trên chân Ngô Nặc làm ổ, hơ lửa hưởng thụ vuốt ve dịu dàng, rất nhanh đã híp mắt lại gà gật.
Ngô Nặc nhẹ sờ hắn, ánh mắt đặt trên người hắn, dưới ánh lửa sáng sáng tối tối, ánh mắt có chút phức tạp, trong đầu bất giác hiện lên cảnh lúc chiều.
Trong bất tri bất giác, đại miêu chỉ thích dính lấy y đã đến tuổi có thể lấy vợ sinh con rồi.
Bạch, sau này sẽ tìm một cô gái thế nào đây?
Xinh đẹp yêu diễm như A Văn? Hay da trắng mặt đẹp như Hắc Ngọc?
Bất kể thế nào, có lẽ sẽ sinh một ổ con?
Đến lúc đó, đã có vợ con của mình, Bạch còn có thể giống như bây giờ thân mật không khoảng cách cùng y không? Còn có thể nằm trên chân y để y sờ bụng, nhu vuốt, gãi đầu như thế này không?
Trong lòng Ngô Nặc bất giác nổi lên một vị chua, trộn lẫn mấy phần không nỡ, mấy phần lạc lõng, còn có mấy phần cảm giác phức tạp mà cả y cũng không thể làm rõ.
Lẽ nào đây chính là chua xót của kẻ làm… cha khi con lớn trong truyền thuyết?! _(:3ゝ∠)_
A Đại dọn sạp, lúc tản bộ tìm tới đây, Ngô Nặc đã sắp nướng chín con cá đầu tiên. Từ thật xa, hắn đã ngửi được một mùi vị kỳ lạ, mùi vị này khiến mũi hắn không thoải mái lắm, nhưng nước miếng lại không tự giác tiết ra.
“Vu Nặc!”
“A Đại, bên này!”
Hương thơm cá nướng thu hút toàn bộ chiến sĩ thú nhân tại đó sang, ngặt nỗi cá Ngô Nặc đổi tới không nhiều, hơn nữa đã nói rõ là muốn chiêu đãi bạn thú nhân mới quen, trừ Bạch và Thủy Sa những người khác không có phần. Nhưng chiến sĩ thú nhân lại không dễ xua đi như thế, ngồi cạnh đống lửa Ngô Nặc nhóm, cọ mỡ và gia vị của Ngô Nặc, ở cạnh đó nướng thịt thú.
Với tiêu chuẩn của người trái đất, chiều cao của Ngô Nặc không tính là thấp, nhưng so với người của thế giới này, đặc biệt là thú nhân, hoàn toàn không cách nào so.
Y xen giữa một đám thú nhân cao to tráng kiện, A Đại nhìn nửa ngày, mới tìm thấy y.
Nhân lúc Ngô Nặc hàn huyên với A Đại, Bạch trực tiếp biến về hình người, vô cùng tự nhiên nhận cá nướng từ tay y, cắn vài phát bắt đầu ăn.
Đợi khi Ngô Nặc hoàn hồn, cá nướng y làm cho A Đại đã bị Bạch gặm một khúc, đối diện với gương mặt tuấn mỹ không ăn khói lửa nhân gian của Bạch, Ngô Nặc chỉ cảm thấy tai nóng lên, tất cả lời đều nghẹn trong họng, cam chịu lấy con cá khác đã ướp sẵn ra nướng.
Một lát sau, Ngô Nặc cuối cùng nướng xong cá, đưa cho A Đại đã chảy nước miếng nửa ngày.
A Đại cũng không khách khí, gào một cái cắn lên, trực tiếp cắn đứt đuôi cá.
“… Cá có xương, cẩn thận bị hóc.”
“Xương?” A Đại căn bản nghe không hiểu, nhai nhồm nhoàn cả thịt lẫn xương rồi nuốt luôn xương, “Thật ngon! Tôi chưa từng ăn qua thứ nào ngon như vậy.”
Ngô Nặc: “…”
Sợ A Đại ăn không quen vị ớt, Ngô Nặc chỉ bỏ một chút ớt, trong bộ lạc có vài thú nhân không ăn được vị ớt, kết quả A Đại không những không sợ ớt, hơn nữa còn đặc biệt thích, lúc tự mình nướng, thêm đặc biệt nhiều, cay đến mức vừa hít hà vừa hô to đã quá.
Ăn rồi ăn, không biết là thú nhân nào mở đầu, thế rồi vây quanh đống lửa múa máy tay chân bắt đầu nhảy, hưng trí nổi lên, các nữ thú nhân với Văn đi đầu bắt đầu hát.
Âm giọng thanh thoát, giai điệu đơn giản, mấy câu hát không tính là hợp vần, trên thảo nguyên rộng lớn nguyên thủy mênh mông, cổ xưa mà động nhân.
Ngô Nặc bị bầu không khí vui vẻ đơn giản lây nhiễm, cũng nhịn không được tự xung phong hát ca khúc ‘Quê nhà’__ “… Em là trái táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng không chê nhiều…”
Từ xa, mấy tiểu nô lệ tuổi tác không lớn lặng lẽ co lại với nhau, thầm thì nói: “Hình như có tiếng sói tru, các cậu có nghe thấy không?”
“Hình như có, tối nay cẩn thận chút…”
Các thú nhân: Cầu im miệng! (Mặt nhíu chặt tay Nhĩ Khang)
Hát thần khúc cũng có thể chệch điệu lên tận trời, Ngô tiểu Nặc cũng là một thiên tài ╮(╯▽╰)╭.
Sau khi hung hăng lăng ngược lỗ tai các thú nhân một lượt, tâm trạng Ngô Nặc cuối cùng cũng sảng khoái, cảm xúc đè nén cả ngày triệt để tan thành mây khói.
Giống như mở một nắp cống, Ngô Nặc vừa hát thì hệt như nhai kẹo cao su căn bản không ngừng lại được, nhớ lại các loại thần khí, ca khúc kinh điểm, ca khúc lưu hành lúc trước từng nghe, nhớ tới đâu hát tới đó, câu trước còn đang hát ‘hán tử phi ngựa’, câu sau đã có thể chuyển tiếp không chê đâu được sang ‘hoa cúc tàn đau thương vương trên đất’, âm điệu đã vượt khỏi cửu tiêu, cư nhiên nghe không ra một chút cảm giác không hợp nào _(:3ゝ∠)_.
Đáng thương lỗ tai Bạch đại miêu, luôn bị y đầu độc tới nửa đêm, cả mèo đều không tốt lắm.
Đợi Ngô Nặc ngủ say rồi, mèo mập biến thành hình người, nhẹ hôn lên môi Ngô Nặc một cái, hai cái… ặc, thật nhiều cái, sau đó ôm tiểu sứ thần của hắn vào lòng, ngủ ︿( ̄︶ ̄)︿.