Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 59 : Kích sát

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Trời vừa tờ mờ sáng, bộ lạc Trường Hà đã thu dọn hành trang xong, nhổ trại khởi hành, rời khỏi bộ lạc Mục Nguyên.



Vì lần này thời gian ở lại hội chợ quá ngắn, các chiến sĩ thú nhân không thể không hạ giá xử lý đồ giao dịch của mình, nếu nói trong lòng một chút bất mãn cũng không có, vậy tuyệt đối là lừa người, nhưng đại vu đã hạ lệnh, không ai dám nói không.



Da thú, vu dược chất đống thành núi lúc đến, hơn phân nửa đã đổi thành muối, cùng với một chút vật tư khác, và một lượng lớn nô lệ.



Trước trước sau sau, bộ lạc Mục Nguyên đã trao đổi đủ 890 nô lệ, trong đó thanh niên khỏe mạnh từ 17-35 tuổi tính tổng khoảng 380 người, nô lệ bệnh 155 người, nữ nô có thai 50 người, lão nô lệ vượt quá 35 tuổi 90 người, tiểu nô lệ không đủ 10 tuổi 35 người, nô lệ thiếu niên ở độ tuổi 10-17 khoản 180 người, nam nô và nữ nô cơ bản bằng nhau.



Mang nhiều người như thế đi đường dài trong rừng không phải là một chuyện dễ dàng, vì tránh những nô lệ này giữa đường đi lạc hoặc chạy trốn, các chiến sĩ thú nhân đóng gói vật tư đổi tới để nô lệ khỏe mạnh vác theo đi trước đội ngũ, lão ấu bệnh bầu không phải mang vác đi theo sau, các chiến sĩ thú nhân phân tán trước sau phải trái, theo dõi đội ngũ này, đồng thời phòng bị nguy hiểm tiềm tàng trong rừng.



Nhân số bộ lạc Trường Hà tuy ít, thực lực tổng hợp thậm chí còn không bằng một vài bộ lạc cỡ vừa, nhưng lực chiến đấu của chiến sĩ thú nhân luôn giữ trình độ nhất lưu của bộ lạc lớn, 50 chiến sĩ thú nhân thông qua tỷ thí chọn ra, ai ai cũng đều uy mãnh thiện chiến, kẻ xấu bình thường không dám ngấp nghé, cho dù bộ lạc Hàn Nham muốn động vào họ, cũng phải cân nhắc kỹ.



Lại thêm lần này họ chỉ ở lại hội chợ bộ lạc hai ba ngày đã về, cho dù thật sự có người âm thầm nảy ý xấu, cũng bị bọn họ làm cho trở tay không kịp.



May mắn, trên đường coi như thái bình.



Người nhiều, già yếu bệnh bầu chiếm hơn một nửa, trên đường còn phải không ngừng dừng lại tìm thức ăn, tốc độ của đội ngũ vô cùng chậm.



Ngô Nặc và Bạch đi theo đại đội mười ngày, mới triệt để ra khỏi phạm vi ‘săn bắt’ của bộ lạc Hàn Nham, hai người lặng lẽ đánh tiếng với đại vu, tối hôm đó nhân trời tối rời khỏi đại đội, Bạch hóa thành dực hổ, chở Ngô Nặc, trước nửa đêm, bay về mỏ muối tinh.



Trước đó khi họ đi, đặc biệt che giấu xung quanh hang động, Bạch thả rất nhiều ‘nước’ xung quanh để lại khí tức hung thú nồng nặc, động vật trong rừng không dám lại gần chỗ này, mà gần đó cũng không có thức ăn gì có thể hái lượm, hiếm dấu chân người, bọn họ đi đã nhiều ngày như thế, tất cả vẫn giống như lúc ly khai.



Xác định hang động không bị lộ, Bạch mang Ngô Nặc lần nữa ‘chiếm dụng’ hang động của một nhà gấu đen.



Một nhà gấu đen đáng thương mấy ngày trước cuối cùng xác định tên khốn cường chiếm hang ổ của chúng đã đi, mới đánh bạo lén lút mò về, lại một lần nữa diễn màn giữa đêm chạy trốn /(ToT)/~~.
Hệ thống: …



Bất kể nội tâm Ngô Nặc tan vỡ gào thét thế nào, ngoài mặt y vẫn duy trì trấn định và cảnh giác, lưng tựa lưng với Bạch, vừa chiến vừa lui, chậm rãi lui ra khỏi hang động chật hẹp.



Diêm giáp trùng giết suốt quãng đường, vì không tiện thu gom thi thể, lại không thể trân mắt nhìn con trùng khác ăn nó, chỉ có thể toàn bộ trực tiếp giao dịch với hệ thống.



Chậm rãi lùi ra đến nơi họ xuống vừa rồi, tổng số giao dịch tệ của Ngô Nặc đã nhiều thêm gần 5000.



Có loại cảm giác nhặt không được giao dịch tệ, nhưng lại bị thua thiệt rất lớn, chua xót đó, khỏi phải nói.



Lùi ra đến chỗ thông gió rộng rãi bên ngoài, ánh lửa đột nhiên sáng bùng, diêm giáp trùng lập tức co lại, trốn dưới nấm phát sáng và rêu trên vách, trù trừ không dám tiến.



“Trùng ở đây quá nhiều, nhất định phải chuẩn bị nhiều dầu thông.” Vừa rồi lúc lùi ra, Bạch vì bảo vệ Ngô Nặc, trên lưng và trên chân bị cắn vài cái, chỗ bị cắn xưng lên một cục bự, vừa đỏ vừa ngứa, dù lực ý chí kiên cường như hắn cũng nhịn không được phải gãi.



Ngô Nặc được Bạch che chở, không con trùng nào có thể lại gần nên rất may mắn không bị cắn, nhưng trước đó y đã lĩnh giáo qua sự hung tàn của đám trùng này, biết Bạch hiện tại chắc chắn không dễ chịu. “Chúng ta ra ngoài trước, nghỉ ngơi một chút ăn ít đồ. Chúng ta đã vào bao lâu rồi? Cảm thấy bụng rất đói, cậu có đói không?”



“Hơi đói, ra ngoài trước.”



Bạch giang cánh bay lên cửa động, lực lớn vỗ bay mấy con diêm giáp trùng lăm le ở cửa hang, trước đưa Ngô Nặc ra khỏi cửa hang chật hẹp, sau đó hắn mới thu cánh lại, túm dây mây leo lên.



Lúc họ vào hang động mặt trời còn chưa vượt khỏi đường chân trời, lúc đi ra đã quá trưa. Trong hang động phong kín, không ngừng tiến tới giết trùng, căn bản không cảm giác được thời gian trôi đi.



“Không ngờ đã ở bên trong lâu thế, một chút cảm giác cũng không có.”