Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 88 : Xuất sư chưa thành
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Trong mùa đông, bộ lạc Hàn Nham thông qua thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ, thu nạp lừa gạt không ít thú nhân đi lầm đường, hiện nay, chiến sĩ thú nhân của bộ lạc họ đã gần đến 300 người, nhân số tăng hơn gấp đôi, những tên điên đã hoàn toàn trụy lạc này lấy thịt người làm thức ăn, lấy hủy diệt làm niềm vui.
Xung quanh trừ một số ít bộ lạc cỡ vừa thực lực cường hãn, những bộ lạc khác hầu như có một nửa bị hủy trên tay họ.
Con trai của Ngân Dực dực hổ Bạch gần như sắp trở thành tâm bệnh của thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham Hàn Lục, gã đã sớm muốn tấn công bộ lạc Trường Hà, nhưng bộ lạc Trường Hà dù sao cũng là bộ lạc có hơn một ngàn người, chiến sĩ thú nhân ai cũng đều anh dũng thiện chiến, nếu thật trong mùa đông đánh tới cửa cứng chọi cứng với họ, tuyệt đối không lấy được gì tốt.
Hàn Lục muốn diệt bộ lạc Trường Hà không sai, nhưng gã không ngu xuẩn như cha của mình, nhất định muốn cùng bộ lạc Trường Hà chơi trò ngươi chết ta sống lưỡng bại câu thương. Mấy năm nay, gã luôn đợi một cơ hội, đợi lúc bộ lạc Trường Hà suy yếu nhất, dùng cái giá nhỏ nhất để họ hoàn toàn biến mất khỏi Hắc Sắc sâm lâm.
Vu Quyền đã sa sút đến độ cho phép tộc nhân xem nô lệ là thức ăn, ông ta đã không còn là đại vu người người kính ngưỡng trước kia, giờ phút này, cho dù giết ông ta, những bộ lạc lớn khác cũng sẽ không tiếc hận vì ông ta, báo thù vì ông ta nữa.
Đợi nhiều năm như thế, cuối cùng cũng chờ được cơ hội đến!
Hàn Lục kiểm kê nhân thủ trong tay, chỉ để lại giống cái và ba mươi mấy chiến sĩ thú nhân giống đực ở lại sào huyệt, chăm sóc hai mươi mấy ấu thú nhân ít ỏi trong bộ lạc, những người khác toàn bộ theo gã đến bộ lạc Trường Hà.
Hơn hai trăm thú nhân, tốc hành đi mười mấy ngày, cuối cùng họ đến ngoại vi bộ lạc Trường Hà.
Sau đó, tất cả đều ngẩn ra.
Bộ lạc Trường Hà, sao lại nhiều người như thế?! Có mấy kẻ quen mặt hình như là người bộ lạc Đại Thạch thì phải, sao họ lại ở đây? Lẽ nào bộ lạc Trường Hà đã bị Đại Thạch thu trước một bước?
“Thủ, thủ lĩnh, hiện tại làm, làm sao đây?”
Gương mặt chăng đầy sẹo của Hàn Lục trở nên âm trầm khó coi hiếm thấy, “Bộ lạc Đại Thạch đáng chết! Thử Đại, Thử Nhị hai anh em mày ở lại đây xem thử rốt cuộc là sao, chú ý nghe ngóng hành tung của dực hổ Bạch, những người khác theo tao rút về rừng, tìm cơ hội giải quyết dực hổ Bạch, rồi chúng ta sẽ về bộ lạc.”
Ngô Nặc nhân lúc giải lao đi giải quyết vấn đề cá nhân, trở lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này, từ thật xa đã thấy đám nhóc vây lại thành cục, lại vừa gào vừa kêu, y còn cho rằng đám nhóc vì chuyện gì mà đánh nhau, vội lại xem thử.
Vào rồi mới thấy trong tay Hắc Sơn túm hai con chuột xám lớn cỡ mèo trưởng thành, hai thú nhân chuột cố sức giãy dụa kêu chít chít bảo oan uổng, năm tiểu Husky thì lớn tiếng sủa, tức giận gào hai kẻ khốn kiếp dẫn người diệt bộ lạc của chúng.
Hai bên tranh chấp, Hắc Sơn là thuần nhân, căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ thiên phú của thú nhân, bị ồn hai mắt choáng váng, nhưng vẫn vô điều kiện đứng về phía trẻ con bộ lạc, đôi tay to lớp túm chặt cổ Thử Đại Thử Nhị, mặc kệ hai tên liều mạng già giãy dụa, cũng không thả lỏng nửa phần, bao che khuyết điểm tùy tính hết cách luôn ╮(╯▽╰)╭.
Ngô Nặc đi qua, nghe một chút, lập tức hiểu nguyên do, nhẹ vỗ năm con tiểu Husky, bảo chúng an tĩnh lại, sau đó lạnh mặt hỏi Thử Đại Thử Nhị: “Các người là người bộ lạc Hàn Nham?”
“Không phải, chúng tôi không phải, chúng tôi chỉ là thú nhân chuột bình thường, bộ lạc của chúng tôi bị hủy rồi, không còn cách nào mới đến nương tựa bộ lạc Trường Hà. Bộ lạc Trường Hà các cậu đối đãi với những người thật lòng nương tựa như vậy sao?” Thử Đại lớn tiếng kêu gào, ý đồ làm to chuyện, sau đó tìm cơ hội chạy trốn.
“Thật lòng nương tựa?” Ngô Nặc nhìn hai con chuột bự vì giãy dụa mà thịt mỡ trên người không ngừng run lên, nghĩ đến thịt mỡ trên người họ là do ăn thịt người mà ra, lập tức buồn nôn muốn chết.
“Đương nhiên…”
“Cái rắm, chết đến nơi còn không nói thật, Hắc Sơn dẫn họ đi gặp đại vu, đại vu có cách khiến họ nói thật!”
Thử Đại Thử Nhị nhiều năm trước từng nghe qua bản lãnh của Vu Quyền, lúc này thật sự bị dọa, liều mạng giãy dụa, Hắc Sơn một mình túm hai người có hơi tốn sức, Ngô Nặc dứt khoát gọi một học sinh thuần nhân có vóc dáng vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng tới giúp hắn, hai người mỗi người xách một con chuột bự, đi đến nhà đại vu.
Đại vu rót cho mỗi người một chén vu dược, dược tính vừa lên, Thử Đại Thử Nhị lập tức thành thật bán mình sạch sẽ.
Sau đó, đại vu liền để Kim Đồng an bài hai đội chiến sĩ thú nhân, rời khỏi bộ lạc nhắm thẳng vào Hắc Sắc sâm lâm.