Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 96 : Đến
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Bôn ba đường dài hơn ba tháng, tộc người lùn cuối cùng men theo ký hiệu dực hổ Bạch lưu lại, tìm đến bộ lạc Trường Hà.
Trong gần bốn tháng này, họ từng gặp phải thú triều tấn công, gặp phải tộc ăn thịt người hung mãn, gặp núi cao hiểm trở, gặp đầm lầy lũng sông, gặp vô số nguy hiểm đếm không hết, còn có tộc nhân mất mạng trên đường, quãng đường này thật sự đi quá gian khổ, nhưng càng gian khổ, họ càng kiên trì.
Lúc này, khi nhìn thấy từng ngôi nhà gạch ngói xinh đẹp trước mắt, nhìn những người tươi cười rạng rỡ vung tay cần cù lao động trong ruộng, nhìn thức ăn đào dưới đất lên sau đó cuồn cuộn vận chuyển về bộ lạc, tất cả người lùn đều kích động đỏ mắt, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Bọn họ đến đúng nơi rồi!
“Các người, đúng, chính là các người, các người là ai, tới bộ lạc Trường Hà chúng tôi làm gì?” Một thú nhân tuần tra bên ngoài bộ lạc, từ thật xa đã thấy mấy người lùn này, cảnh giác đi qua hỏi.
Khoai trắng mới qua đông đã trồng, gần đây đang vào kỳ thu hoạch, mấy hôm nay luôn có mấy tên giả làm đội hái lượm lén sang trộm khoai trắng của bộ lạc, có vài người hù dọa sẽ đi, còn có mấy tên dầu muối không ăn nhất định phải động thủ mới chịu nghe lời, thậm chí còn có mấy kẻ càn quấy muốn cướp, làm mấy hôm nay đoàn chiến sĩ đều không dám ra ngoài đi săn, toàn bộ ở lại bộ lạc vừa làm việc vừa tuần tra phòng thủ. Dù là thế, mỗi ngày xung đột ma sát vẫn không dứt, các chiến sĩ trong đoàn chiến sĩ chỉ cần liếc thấy gương mặt xa lạ, sẽ vô thức xem thành kẻ trộm khoai trắng, trong lời nói ít nhiều mang theo mấy phần giận dữ.
Đặc biệt là tộc người lùn, cả tộc đường dài bôn ba đến đây, quần áo, da thú mặc trên người sớm đã nát thành từng mảnh, toàn tộc trên dưới già thì già nhỏ thì nhỏ, nhìn sao cũng đều không đơn giản như tới trộm vài củ khoai trắng.
Tộc người lùn nghe không hiểu ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, vất vả tìm đến đây, tâm trạng họ rất tốt, cũng không chú ý đến sự mất kiên nhẫn trong ngữ khí của các chiến sĩ.
Thủ lĩnh Đa Mộc đứng ra, kích động cười tay chân cùng ra dấu, nói bọn họ tới tìm Bạch và Vu Quyền.
Đa Mộc phát âm không chuẩn lắm, nói mấy lần, trung đội trưởng của những chiến sĩ thú nhân này – Đông mới nghe hiểu họ muốn tìm ai.
Vỏ quả nham cứng cỡ nào, Ngô Nặc đã lĩnh hội sâu sắc, lần đầu tiên trực tiếp cắn, suýt nữa làm rụng răng, y đang định lên tiếng nhắc nhở Đa Lặc, không ngờ Đa Lặc nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn mở quả nham, hút sạch nước bên trong. Quả nham không chỉ mỹ vị, tạm bỏ qua hiệu quả sâu sắc hơn không nói, hiệu quả giải khát tuyệt đối thấy được ngay, Đa Lặc không khỏi khen một câu: “Thật ngon.”
Ngô Nặc nhìn hàm răng nanh lóe hàn quang của hắn, không khỏi chua răng, lại cầm một quả nham đưa cho Đa Lặc: “Ngon.”
‘Ngon’ nói rất rõ ràng trừ phát âm hơi kỳ quái chút, đột nhiên nghe được tiếng người lùn tiêu chuẩn như thế, Đa Lặc và Vu Qua đều nhịn không được chăm chú nhìn Ngô Nặc, Vu Qua có chút kích động hỏi: “Cậu biết nói ngôn ngữ của bộ lạc chúng tôi?”
“Con… có thể nghe hiểu… ngôn ngữ của hai người… nói… còn phải học.” Có phụ trợ ngôn ngữ của hệ thống, Ngô Nặc có thể dễ dàng hiểu được ngôn ngữ tộc người lùn, mỗi ngày y kiên trì tu luyện công pháp, trừ tố chất thân thể tăng cao và cải thiện, trí nhớ cũng hơn hẳn ngày trước, tiềm lực của con người là vô tận, Ngô Nặc mỗi ngày đều phải ứng đối với những vấn đề vô cùng vô tận trong bộ lạc, còn phải đấu trí đấu dũng với các giao dịch giả vị diện khác, lâu dần, tiềm lực của y cũng đang không ngừng bị ép hiển lộ ra, năng lực ứng biến, năng lực lý giải, năng lực học tập vân vân đều đang không ngừng tăng lên.
Khi vừa có được công năng phụ trợ ngôn ngữ, Ngô Nặc trước sau tốn khá nhiều thời gian mới dần chân chính học được ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, nhưng hiện tại, chỉ cần nghe đoạn hàn huyên ông nói gà bà nói vịt của đại vu với Vu Qua và Đa Lặc một lát, y đã có thể chuẩn xác rút ra từ vựng phát âm quái dị, còn tổ hợp thành câu mình cần, sau đó nói ra.
Năng lực thế này, đối với Ngô Nặc mà nói, chẳng là gì với mấy học sinh thiên tài của mình, dù sao y có hệ thống giúp đỡ tác nghiệt, nhưng còn tụi nhỏ là thuần thiên tài 24k. Nhưng những người khác không biết, đặc biệt là các nô lệ tới từ bộ lạc ở xa, căn bản không biết nói ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, chỉ có Ngô Nặc có thể hiểu được ngôn ngữ của họ, còn nhanh chóng có thể giao lưu với họ, họ đã từng thấy không ít, cho nên họ nhận định trừ sứ thần, người khác tuyệt đối sẽ không có năng lực đặc biệt như thế!
Ngô Nặc căn bản không biết, bản lĩnh này của mình, đã âm thầm tích lũy không ít uy tín cho y.
Vu Qua và Đa Lặc cũng vô cùng chấn động, đặc biệt và Vu Qua, ông là đại vu, ông có thể cảm giác được vu lực tỏa ra trên người Ngô Nặc, Ngô Nặc mặt non, Vu Qua nhìn thế nào cũng thấy là con nít chưa thành niên. Một đứa con nít chưa thành niên, không chỉ được ban họ Vu, còn có vu lực ngay cả ông cũng không nhìn ra sâu cạn, còn có bản lĩnh đặc thù như thế, Vu Nặc này không đơn giản.
Bạch trầm mặc ngồi cạnh Ngô Nặc, gương mặt cao lãnh không nhìn ra biểu cảm gì, trong lòng lại cao hứng muốn chết, đặc biệt là khi thấy chấn động trong mắt Vu Qua, hắn càng thêm đắc ý __ Tiểu sứ thần của tôi đương nhiên không đơn giản rồi, của tôi