Vi Quân Cuồng
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Trong nửa tháng tiếp theo, Triệu Băng vẫn ngự tại tòa nhà cao lớn kia, hầu như không ra khỏi nhà. Tuy rằng phái mật thám đi dò thăm tin tức của Thất hoàng tử, nhưng chính hắn lại chậm rãi không có động tĩnh, ngược lại yên tâm thoải mái mà ở trong phòng phong lưu khoái hoạt.
Đương nhiên là không dám tìm ca kỹ về để mang thêm rắc rối nữa, chỉ muốn đem hắc y thanh niên khó hiểu phong tình kia áp đảo ở trên giường, ra sức mà yêu thương, chăm sóc y.
Triệu Băng mất rất nhiều công sức mới dạy (dụ) dỗ Như Mặc nói tiếng “Thích”, về sau mỗi lần hoan ái triền miên, liền đều cứng rắn bắt buộc Như Mặc nói ra những lời này.
… Ta thích ngươi.
Những lời này vốn bình thường, thế nhưng mang theo ma lực dị thường, giống như không nghe được những lời này thì không thể tận hứng vui vẻ được.
Triệu Băng chính mình cũng không rõ vì sao lại đối xử như vậy đối với một ám vệ.
Như Mặc võ công cao cường.
Như Mặc ngoan lại dễ bảo.
Như Mặc…
Gần đây những lúc yên tĩnh không có ai, Triệu Băng sẽ kìm lòng được mà nhớ tới Như Mặc, cho nên đã cho phép hắc y thanh niên xuất quỷ nhập thần đang âm thầm bảo hộ hắn kia, vô luận làm sự tình gì, đều nhất định phải đi theo bên cạnh hắn.
Hôm nay Triệu rất hiếm khi đi dạo phố, tự nhiên cũng dẫn Như Mặc đi cùng.
Mới đầu, Như Mặc bảo hộ Triệu Băng ở phía sau, sau thấy trên đường náo nhiệt, Triệu Băng liền nắm lấy tay y mà kéo lên, mười ngón đan vào nhau sánh vai mà đi.
Bọn họ hai người chỉ tùy ý đi dạo, trên đường đi nhìn thấy không ít điều thú vị, bán tranh chữ cổ, bán đường bức tranh tiểu nhân, thậm chí đầu đường còn có một đoàn xiếc đang biểu diễn … Triệu Băng tâm trạng vô cùng tốt, cứ chỗ nào đông vui náo nhiệt là liền chạy tới xem, Như Mặc từ đầu đến cuối thủy chung vẫn là biểu tình lạnh lùng thản nhiên kia, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bội kiếm, từng khắc để ý động tĩnh bốn phía, chỉ sợ giữa ban ngày cũng có thích khách đến hành thích Vương Gia.
Triệu Băng biết tâm tư y, thấy Như Mặc đã quá nghiêm túc với công việc, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, liền như vậy kéo Như Mặc chạy loạn khắp nơi, lúc thì đưa đi chơi đổ xúc xắc, lúc thì lại đút cho mứt quả cố ý trêu đùa Như Mặc.
Kể từ lúc đó, gương mặt hàn băng của Như Mặc rốt cục cũng xuất hiện chút biến hóa, đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, hắc mâu nhiếm thượng vài phần khó xử.
Triệu Băng thấy thế hứng thú lại càng dâng lên, mặt mày lại tươi tươi cười cười, tiếp tục lôi kéo y đi về phía trước.
Kết quả mới vừa mở cửa phòng, chỉ thấy một đạo bóng đen thẳng hướng chạy tới, hoàn toàn nhào vào lòng Triệu Băng .
“Hoàng thúc, ” Triệu Vĩnh Yên trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ hoảng hốt, hoang mang rối loạn , “Cứu ta!”
“Xú tiểu tử, cuối cùng cũng chạy tới tìm ta ?” Triệu Băng trước tiên trên trán gõ một cái, sau đó mới hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Vĩnh Yên toàn thân phát run, ngay cả nói cũng cũng không nói ra được, chỉ có thể chỉ tay ra sau.
Triệu Băng thuận thế nhìn ra, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi thân mặc một chiếc áo dài màu trắng đang ngồi ở đầu tường, mái tóc thật dài che kín một nửa gương mặt, bạc thần hơi hơi gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lưu chuyển , đôi lông mày khẽ động câu dẫn nhân tâm.
Hoắc Niệm Hoài?
Triệu Băng nhíu nhíu mày, mặc dù không rõ người này vì sao đột nhiên xuống tay với Vĩnh Yên, lại vẫn là ôn nhu an ủi nói: “Yên tâm, trong nhà có rất nhiều hộ vệ, hắn sẽ không làm gì được ngươi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Niệm Hoài nghiêng nghiêng đầu, hướng về phía chính mình cười cợt.
Triệu Băng tâm hạ kinh hãi, định lùi lại phía sau, đến lúc này mới phát hiện người trong lòng thần sắc không đúng, đôi mắt là khoảng không trống rỗng, giống như mất đi tâm hồn bình thường.
Nhiếp hồn đại pháp!
Triệu Băng nhớ đến, vội vàng đẩy Triệu Vĩnh Yên ra.
Nhưng chung quy đã muộn một bước, Triệu Vĩnh Yên sớm lấy ra chùy thủ trong tay áo, thẳng hướng hắn mà đâm.
Ngay trong lúc nguy cấp, Như Mặc đang đứng bên liền tiến tới trước, không chút do dự chắn trước người Triệu Băng. Bởi vậy chùy thủ hoàn toàn đâm vào cánh tay Như Mặc.
Máu tươi đỏ thẫm từng chút một trào ra.
Như Mặc cắn chặt răng, một tiếng cũng không kêu, đoạt được chùy thủ trong tay Vĩnh Yên, một chưởng đã đem người kia đánh cho bất tỉnh nhân sự. Rồi sau đó quay đầu lại nhìn về phía Triệu Băng, mở miệng liền hỏi: “Vương gia có hay không bị thương?”