Vi Quân Cuồng
Chương 9 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Triệu Băng sau khi ra lệnh như vậy, ban đêm tự nhiên náo nhiệt lên rất nhiều, bữa tiệc được tổ chức trong đình, lại còn có cả ca cơ xướng khúc khiêu vũ, vô cùng khoa trương.
Một đêm trăng sáng vô cùng tuyệt vời.
Triệu Băng lười biếng ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay chén rượu đong đưa , đưa mắt nhìn lại diễm lệ nữ tử khởi vũ ở trước mặt, cả người có chút không yên lòng.
Rõ ràng hầu hạ bên người hắn đều là mỹ nhân, như thế nào lại một chút hứng thú cũng không có?
Bỗng thấy bồn chồn, tầm mắt lại liếc nhìn bốn phía, kìm lòng không đặng mà tìm bóng ảnh của một người.
… Hắn cố ý không cho Như Mặc theo bên người.
Tuy biết rằng người nào đó chắc chắn đang âm thầm bảo hộ hắn an toàn,nhưng nếu không thấy người kia liền cảm thấy cả người đều cảm giác khó chịu, đáy lòng không hiểu vì sao phiền muộn, rồi lại không giải thích được đến tột cùng vì cái gì mà lại sinh phiền muộn.
Là do Như Mặc không hiểu tâm ý của hắn?
Hay là do hắn đã đặt quá nhiều tâm tư lên người y?
Triệu Băng liền đập xuống bàn một cái, đôi mắt lại đảo đảo, nghĩ nghĩ, do dự có hay không nên gọi Như Mặc ra. Bỗng ở phía sau, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang quái dị. Ngay sau đó chỉ thấy kia nữ tử khiêu vũ kia không biết từ chỗ nào rút ra một thanh nhuyễn kiếm, thẳng hướng hắn mà đâm tới.
Quả nhiên có thích khách!
Triệu Băng mị hí con ngươi, không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại vẫn ung dung tĩnh tọa chỗ cũ, trên mặt lộ vẻ tự nhiên.
Mũi kiếm chỉ trong nháy mắt đã ở ngay trước ngực, bỗng nhiên xuất hiện một hắc y thanh niên trên mặt không lộ chút biểu tình, một chưởng thật mạnh đánh tới, không chút khó khăn đem thích khách đánh bay ra ngoài, sau đó nhìn quanh bốn phía, rút kiếm bảo hộ ở trước người của Triệu Băng.
Triệu Băng vẫn là ngồi ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, bạc thần chợt cong lên, chậm nở ra nụ cười, rượu ngon trong chén cũng từng ngụm một uống vào, một bộ dáng vô cùng thoải mái.
“Như thế nào?” Mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu lại, ngón tay ở trên môi Như Mặc mà vuốt ve, ách thanh hỏi “Ngươi không muốn?”
Ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng, mặt mày ẩn tình mỉm cười, ôn nhu động lòng người.
Như Mặc khẽ cắn môi dưới, thật sự không thể cự tuyệt được mà, do dự một lát sau, liền đỡ lấy chén rượu trong tay Triệu Băng uống vào, nhắm mắt lại mà dần hôn lên.
“Hảo ngoan…” Triệu Băng làm cho đến mê muội nói ra hai chữ, một tay chế trụ ở thắt lưng Như Mặc, tay kia cầm lấy chén rượu ném đi, trên lưng Như Mặc mà nhẹ nhàng vuốt ve, dần đưa nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Hôn cho đến khi hai người đều không thở nổi, mới lưu luyến buông ra.
Như Mặc lúc này sắc mặt đã sớm trở nên đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn là trong suốt , đứt quãng hỏi: “Vương gia không trở về phòng nghỉ ngơi sao?”
“Đêm nay ta chính là đến ngắm trăng, vẫn còn sớm mà đã về ngủ đó là đạo lý gì?” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, toàn bộ ánh mắt lại chỉ đặt lên người Như Mặc, một chút không đi để ý tới ánh trăng kia, “Như Mặc! Có phải bản vương nói cái gì ngươi cũng đều nghe đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Bất luận bản vương yêu cầu cái gì, ngươi đều ngoan ngoãn làm theo?”
“Phải “
“Tốt lắm.” Triệu Băng hôn lên trán Như Mặc, giơ tay nhẹ nhàng tháo đi dây cột tóc trên đầu Như Mặc, làm cho mái tóc đen dài rối tung trên vai, “Vậy ngươi nói vài câu dễ nghe đi cho bản vương nghe một chút.”
“Nói cái gì?” Như Mặc nhìn không chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, ánh trăng huyền ảo chiếu lên trên gương mặt bình thường kia lại dẫn theo vài phần xinh đẹp phong tình.
Triệu Băng tim giờ đã đập cực nhanh, dường như bị mê hoặc,từng bước từng bước chậm rãi hôn trụ lên bờ môi mềm mại kia, ôn nhu như nước, thấp giọng nói: “Nói… Ngươi thích ta.”