Vi Quân Cuồng
Chương 24 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Nghĩ như vậy, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, ngay sau đó chợt nghe có tiếng người nhẹ nhàng gọi: “Vương gia!!.”
Tiếng nói kia nghe thật trong trẻo nhưng cũng thanh lãnh, thật là quen tai.
Triệu Băng nháy mắt nghĩ đến chính mình xuất hiện ảo giác, quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy hắc y thanh niên đang cung kính quỳ gối ở bên chân, trước sau như một cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mịn màng, bộ dáng nhẹ nhàng lại tĩnh lặng.
Triệu Băng chấn động, cảm giác ngực như đập mạnh hơn, sau một lúc lâu mới có thể lấy lại được bình tĩnh: “Như Mặc?”
Như Mặc thân thể vi chấn, chậm rãi ngẩng đầu lên khẽ nhìn Triệu Băng một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục quỳ như vậy mặt không chút thay đổi.
Chỉ là ánh mắt chạm nhau mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen đẹp đến động lòng người kia, Triệu Băng đáy lòng lại dường như nổi lên những trận đau đớn ê ẩm, tất cả tương tư dường như muốn trào ra, rốt cuộc không thể đè nén được nữa. Hắn liền dang hai tay, vội quỳ xuống mặt đất nhanh chóng kéo Như mặc vào lòng, chặt chẽ ôm lấy không buông.
Như Mặc vẫn là như vậy, ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, không chút nào giãy dụa.
“Ngươi như thế nào lại đến đây?” Triệu Băng một bên vuốt ve mái tóc đen dài của Như Mặc, một bên hỏi.
Như Mặc vẫn là cúi đầu, trên mặt biểu tình không hề biến hóa, thành thành thực thực trả lời: “Thuộc hạ phải bảo vệ Vương gia.”
Vẫn là đáp án này.
Triệu Băng từ trước ghét nhất là những lời này, mỗi nghe thấy lại là một lần ngực sẽ đau không thôi, nhìn người trong lòng vì bảo hộ hắn mà quên đi mạng sống của bản thân, nguyên nhân lại chính là do cái nhiếp hồn đại pháp chết tiệt kia, thử hỏi làm sao có thể không đau?
Nhưng khi ở trong tình cảnh này thì hắn lại không thể tức giận được nữa, chỉ là cẩn thận dùng tay nâng cằm Như Mặc lên, nhìn chằm chằm vào y.
Gương mặt bình thường không chút biểu tình, đôi mắt đen sâu thẳm như nước.
Người này đối với chính mình không có tình ý…
Người này lúc nào cũng có thể ra tay lấy đi tính mạng của mình…
Người này…
Nhưng là quá muộn rồi.
Như Mặc vừa trông thấy ánh mắt của Hoắc Niệm Hoài, cả người liền bất động dừng lại, gương mặt nguyên bản không chút biểu tình dần dần trở nên méo mó, con ngươi đen nặng nề âm trầm, giống như đang phải chịu nhiều đau đớn, thống khổ.
Hoắc Niệm Hoài thấy y như vậy, không khỏi đắc ý dào dạt cười cười, nói: “Dạ, còn có nhớ hay không nhiệm vụ ta đã giao cho ngươi?”
Như Mặc cắn cắn môi dưới, nắm tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm trầm thấp: “Giết!”
“Rât tốt.” Hoắc Niệm Hoài cười, khuôn mặt phong tình vạn chủng, thật sự động lòng người “Ngươi liền thay ta đem tên họ Triệu này giết đi. Nhớ rõ là phải đem hắn chặt ra thành từng miếng một, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chết một cách thống khoái.”
“… Vâng “
Như Mặc nhẹ nhàng trả lời một tiếng, nắm chặt kiếm trong tay, quay người lại mặt hướng tới nhìn Triệu Băng. Y giờ phút này gương mặt đã khôi phục lại biểu cảm giống như chưa hề thay đổi, con ngươi đen trầm lặng, trên mặt vô cảm, làm cho so với bình thường càng thêm quỷ dị.
Duy độc tay cầm kiếm cũng là cực ổn, không chút lưu tình mà hướng tới Triệu Băng .
Triệu Băng vẫn chưa bị điểm trụ huyệt đạo, hắn rõ ràng tùy thời đều có thể né tránh, nhưng lúc này lại cố tình không thể động đậy, chỉ là lẳng lặng cùng Như Mặc đối diện.
Sớm đã dự đoán được kết cục này.
Trước mắt giờ đây là sát thủ lãnh cảm vô tình, thật đó mới chính là Như Mặc.
Nhưng … vì sao ngực lại đau vô cùng đến như vậy?
Biết rõ tình ý này không được hồi đáp, tương tư này là sai lầm, nhưng lại vẫn chỉ yêu mỗi y.
Triệu Băng nhìn đôi mắt Như Mặc không có chút cảm xúc kia, cảm giác thân thể từng trận vựng huyễn, cơ hồ đứng thẳng không được. Một kiếm kia tuy chưa đâm đến trên người, nhưng hắn trong lòng sớm đã đau tới chảy máu rồi.
Đau đớn đến tận xương.
Nhưng mà, ngay tại một khắc mũi kiếm ở trên vai Triệu Băng, trong đôi mắt đen của Như Mặc thoáng chốc có chút biến hóa, tay trái đột nhiên nâng lên, huy chưởng, không lưu tình chút nào mà hướng về phía cánh tay phải của mình, liền đánh bay thanh kiếm ra ngoài.