Vi Quân Cuồng

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:43 18/04/20


“Phanh!”



Trường kiếm thật mạnh rơi trên mặt đất, thanh âm thanh thúy chói tai, đã làm mọi người ở đây tất cả chấn động một trận.



Hoắc Niệm Hoài không thể khống chế được mà thay đổi sắc mặt, cắn răng nói: “Không có khả năng! Nhiếp hồn đại pháp như thế nào lại có thể mất đi hiệu lực?”



Triệu Băng lúc này hô hấp cứng lại, trong tim lại càng đập nhanh hơn, ngơ ngác gọi: “Như Mặc…”



Điện quang hỏa thạch trong lúc đó, hắn đột nhiên nhớ tới những lời mà trước đây Như Mặc đã từng nói.



Y nói là nếu bị trúng Nhiếp hồn đại pháp, cho dù có phải chặt bỏ cả hai tay, cũng tuyệt đối không làm chính hắn bị thương nửa phần.



Lời nói còn văng vẳng bên tai, không thể tưởng tượng được cho đến hôm nay, Như Mặc thực sự đã làm như vậy.



Kia gương mặt không chút biểu tình.



Kia con ngươi đen không chút nào lay động.



Nhưng … y liệu có phải là con người vô tình?



Chẳng qua chính mình cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra thôi.



Như Mặc vừa rồi đã đánh ra một chưởng rất mạnh, cho nên trường kiếm từ trên tay rơi xuống, cánh tay phải của y giờ buông thõng xuống, hình dạng thật kỳ dị, chỉ nhìn thôi là đã biết bị thương không nhẹ.



Nhưng y lại ngay cả một tiếng kêu cũng không có kêu lên, chỉ cắn chặt răng, hít thở thật sâu, cứ như thế lặp lại mấy lần. Lúc sau, đôi mắt mới dần dần khôi phục lại vẻ quang minh, trên mặt mặc dù không biểu tình, cũng không giống như lúc trước đây không hề có sức sống.



Hoắc Niệm Hoài thẳng đến lúc này, rốt cục mới xác định được nhiếp hồn đại pháp đã không còn tác dụng, sắc mặt tất nhiên rất là khó coi, trầm giọng nói: “Dạ, ngươi không nghe lời của ta nói sao? Mau giết cái tên họ Triệu kia đi cho ta.”



Như Mặc không để ý tới hắn, chỉ khom người dùng tay trái nhặt lên trường kiếm đang đang ở trên mặt đất, chặt chẽ hộ ở trước mặt Triệu Băng, từng chữ nói: “Trừ phi trước hết giết ta, nếu không, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn hại Vương gia.”



“Ngươi… !” Hoắc Niệm Hoài sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trông rất đẹp mắt “Đừng quên ai mới là chủ tử của ngươi.”



“Hoắc công tử… ” Như Mặc có chút cố hết sức nâng tay phải lên, mũi kiếm xa xa chỉ vào Hoắc Niệm Hoài, biểu tình đạm mạc, nói một câu “Tên ta hiện giờ gọi là Như Mặc.”
Trên quãng đường tiếp theo, Như Mặc vẫn duy trì biểu tình bối rối ngại ngùng kia, giống như là đang ở trong mộng, đến cả đau đớn trên cánh tay cũng không còn cảm nhận được nữa. Thẳng cho đến khi thời điểm chuẩn bị ra khỏi mật đạo mới biến sắc, quay đầu đối Triệu Băng nói: “Hoắc công tử trông thấy chúng ta vào mật đạo, nói vậy chắc chắn sẽ chờ đợi ở cửa ra. Vương gia trước là nên tìm một chỗ trốn đi, thuộc hạ sẽ đi dụ bọn họ tới chỗ khác.”



“Nói bậy bạ gì đó?” Triệu Băng sửng sốt một chút, lập tức kêu lên “Võ công của ngươi làm sao có thể đánh thắng được Hoắc Niệm Hoài, đã vậy hiện giờ tay phải lại đang bị thương, này không phải đi chịu chết hay sao?”



Như Mặc thấp cúi đầu, lảng tránh không trả lời, đáp: “Vương gia yên tâm, tay trái thuộc hạ cũng có thể sử kiếm.”



“Không được hồ nháo.” Triệu Băng thấy y như vậy, chỉ đơn giản ôm lấy người kia, nói “Ta bị bắt giữ lâu như vậy, sớm muộn gì cũng có người tới cứu, chúng ta chờ một chút đi.”



Như Mặc khẽ nhíu mày, không dám nói ra chuyện Triệu Vĩnh Yên rất sợ chết, liền động thủ nhanh đến không kịp chớp mắt mà điểm trúng huyệt đạo Triệu Băng.



“Như Mặc, ngươi… !”



“Nơi đây không nên ở lâu, vì an nguy của Vương gia , thuộc hạ đành phải đắc tội.” Như Mặc vừa nói, một bên đem không thể động đậy Triệu Băng kéo dài tới một cái nơi bí ẩn an trí xuống dưới, nói, “Huyệt đạo rất nhanh sẽ được giải khai, Vương gia nhớ rõ một đường hướng Bắc mà chạy, thuộc hạ rất nhanh sẽ đuổi theo .”



Triệu Băng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, mắng: “Ngươi một khi chống lại cái tên Hoắc Niệm Hoài kia, liệu còn mạng mà trở về sao?”



Như Mặc khuôn mặt thật yên lặng, thản nhiên nói: “Ta sẽ bảo hộ Vương gia .”



Dứt lời, tay trái nắm lấy kiếm, xoay người bước đi.



Triệu Băng thân thể không thể động, liền đành phải lấy ánh mắt gắt gao trừng trụ y, hô lớn: “Như Mặc, ngươi có còn nghe lời phân phó của ta? Ngươi mau đưa ta trở về!”



Dứt lời, Như Mặc cước bộ quả nhiên chậm đi một chút, do dự một lát sau, rốt cục quay người lại.



Y tùy tay đem kiếm cắm trên mặt đất, chậm rãi quỳ rạp xuống trước mặt Triệu Băng, từ trong ngực lấy ra một vật nọ – đó chỉ là một chiếc khăn bình thường, từng lớp một mà mở ra, bên trong thế nhưng lại bọc một chiếc vòng tay.



Chiếc chuông trên vòng tay rung động kêu leng keng.



Triệu Băng ngây dại nhìn, cơ hồ đã quên mất hô hấp. Này là vòng tay chính hắn lúc trước tự mình ném xuống hồ nước, hiện giờ như thế nào nhưng lại ở trong tay Như Mặc?



Như Mặc thủy chung vẫn là biểu tình đạm mạc kia, thật cẩn thận đem vòng tay lấy ra, cũng tái thật cẩn thận đeo lên tay của triệu Băng. Bởi vì chỉ có tay trái mới vận động được, động tác thật chậm thật chậm, ánh mắt cũng là chuyên chú vô cùng. Cuối cùng, ngẩng đầu hướng Triệu Băng cười cười, nụ cười cứng ngắc cổ quái, đôi mắt vẫn là hắc đen nhưng sáng ngời, nói giọng khàn khàn: “Vương gia, vật quy nguyên chủ.”