Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:48 18/04/20


Bàn tay đưa lại cảm giác về chất vải…tim đột nhiên lại nảy lên hoảng hốt, giãy giụa đứng lên, eo lại bị giữ chặt lấy, cơ thể vừa mới hơi vươn dậy lại ngã xuống lần nữa, bên tai vang lên một tiếng rên rất nhỏ.



Cảm giác thấy người dưới thân cũng đang chầm chậm tỉnh lại, trói buộc nơi thắt lưng cũng được buông ra, vội vàng xoay người ngồi qua một bên, trong bóng tôi những mảnh đá vụn đâm vào làm tôi đau đớn lạ thường, trái tim lại bởi sự hoang mang mà đập loạn lên, có lẽ nào?!  Người đó sao có thể xuất hiện ở Pháp được, lại còn rơi xuống cùng tôi đúng lúc như vậy chứ!



“Em…không sao chứ?” – Giọng nói trong trẻo lạnh lùng cùng chút âm khàn khàn chưa hồi phục lại, quả nhiên là giọng nói quen thuộc ấy! (Juu: từ giờ ta sẽ đổi cách xưng hô dần dần:])



Mắt đã bắt đầu quen với bóng tối vô tận kia, có thể thấy được đây đây là một đường hầm hẹp dài, mặt tường trong u ám cũng giống như ở đống đổ nát của  trường tiểu học mà những ngón tay đã từng vuốt qua.



Phía trước là một đống gạch đá vụn bịt kín lối đi, phía sau là tối tăm không rõ.



Hẳn là sự sụt lún đã sinh ra chấn động khiến cho tòa kiến trúc lâu năm không được tu sửa chắc phải rất mong manh này sụp đổ, nhưng cũng may là chỗ sụp đổ lại đúng vào chỗ có đường hầm này, cho nên mới tránh được cái kiếp nháy mắt bị chôn sống…Đời là thế, khiến cho người ta chẳng biết nên than vãn hay mừng vui nữa!



Cũng như…tôi không muốn nghĩ đến vì sao Tịch Si Thần lại xuất hiện ở đây, cùng tôi rơi xuống, còn làm đệm đỡ cho tôi!




Bên cạnh truyền đến tiếng “póc” nhẹ tênh, giống như tiếng gõ gì đó, trong mơ hồ thoáng hiện lên một chút ánh lửa.



Rồi cũng hiện ra đột ngột như vầng ánh sáng này – Tịch Si Thần không biết bằng cách nào đã thắp sáng lên những cây đuốc trên tường.



Đường hầm càng hiện ra rõ ràng trước mắt, những tảng đá lớn không đồng đều phủ đầy rêu và bị nước xói mòn, còn có những hốc cắm đuốc với những hình điêu khắc họa tiết cổ xưa và xa hoa, có thể thấy được vẻ diễm lệ đã suy tàn của kiến trúc Gothic thời trung cổ.



Thứ thẩm mỹ đại diện cho thiên chúa giáo và thần quyền, phát triển cho đến nay, đã hoàn toàn thay đổi.



Có người nói, Gothic giống như là người anh em song sinh nổi loạn của lãng mạn, là bệnh tật tăm tối đằng sau đóa hoa xinh đẹp…Tôi cười khổ, lòng mình thế mà vẫn bình tĩnh như vậy, nói thật, so với vụ sụt lún này, sự xuất hiện của Tịch Si Thần còn khiến tôi kinh ngạc hơn!



Trong ánh lửa, tôi thấy Tịch Si Thần đang cầm trong tay một chiếc đồng hồ tinh xảo, sợi dây kim loại quấn quanh những ngón tay tái nhợt và thon dài của anh ta lặng lẽ trượt xuống, đoạn cuối hình như có gì đó hơi đen, trên mặt có nạm một viên ngọc màu xanh lam tỏa sáng cực kỳ bắt mắt.




“Sapphire Xương Lạc, theo truyền thuyết nó được phát hiện ở một xóm núi nhỏ có tên là Tân Vượng, khi đội thăm dò địa chất nói chuyện phiếm với những người già, tình cờ phát hiện ra những hòn đá đánh lửa màu xanh họ buộc trong túi thuốc lá rất giống sapphire, sau khi kiểm tra, xác nhận đây là sapphire chất lượng tốt nhất ở Trung Quốc từ trước tới giờ….Không ngờ nó cũng có lúc trở về với công dụng ban đầu.” – Giọng nói thản nhiên truyền tới, như là lơ đãng giải thích.



“Không có bật lửa sao?” – Cảm giác hơi hơi lạ lẫm trôi qua, buồn thay bản thân lại còn thêm hiếu kỳ.



Mà lúc này đôi con ngươi sâu xa kia đang lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, ánh lửa lắc lư nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh ta những cái bóng không rõ ràng – “…Tôi không hút thuốc.” – Không hiểu sao lời nói chẳng đầu chẳng đuôi ấy lại khiến tôi có cảm giác còn điều gì đó ẩn chứa đằng sau.



“Trường tiểu học gần nhà thờ kia là trang viên của công tước Mona-de-Adel, giáo đường cũng thuộc về ông ta, cho nên đường hầm này hẳn là do ông ta vì nguyên nhân nào đó mà bí mật xây dựng, quý tộc ngày đó cũng thường xây dựng đường hầm bí mật để phòng có lúc cần như một quy luật ngầm.” – Tịch Si Thần lấy cây đuốc từ trên vách tường xuống, nhìn đường đã bị đá vụn bịt kín – “Phía thông sang giáo đường đã bị chặn rồi, nhưng phía kia nhất định có lối ra.” – Trong lời nói lạnh nhạt đến nỗi không có một tia tình cảm nào, chỗ chết bị anh ta nói tới một hồi, phảng phất như chẳng còn gì nữa.



Người đàn ông trước mắt này, đã quen nín nhịn, lạnh lùng và toan tính, toàn nói một nửa giấu một nửa, khiến người ta không chạm tới được ý đồ thực sự của anh ta. Mà thực ra lại là lần đầu tiên trò chuyện thẳng thắn như vậy, tôi hơi gấp gáp – “Đối với nơi này, thế mà anh rất là quen thuộc.”



Tịch Si Thần liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng lặng im.



Hồi lâu, cái người đang cầm đuốc kia cuối cùng mới có động tác.



“Đi nào.” – Tiếng nói trầm thấp, hướng tới hành lang tối tăm không biết điểm dừng kia mà đi.