Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 35 :
Ngày đăng: 17:48 18/04/20
Edit: Juu_chan
Tôi giữ khoảng cách một mét mà bước theo, dù không muốn, cũng không còn lựa chọn nào khác. Cúi đầu xem di động một chút, vẫn là không tín hiệu.
“Chiều dài chắc cũng không quá trăm mét, nếu có rẽ nhánh, sẽ mất thêm một chút thời gian.” – Lại một câu vô tình giải thích.
“Nếu cuối cùng vẫn không ra được thì sao?” – Chuyện đáng sợ này rất có khả năng.
Bóng dáng cao gầy kia dừng lại, xoay người đứng đối diện tôi từ xa, ánh lửa lóe lên trong mắt anh ta bắn ra ý tứ nào đó – “Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” (Juu: hứ, soái ca đã nói thì phải tin, à quên, trừ cái câu “anh sẽ không ăn em” ra nhớ)
“Anh nắm chắc mấy phần.” – Sự tự tin của anh ta thật nực cười.
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” – Lặp lại, trong lời nói bình thản man mác buồn buồn.
Tôi cười nói – “Chính xác, tôi phải đi ra ngoài.” – Dừng một chút – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh anh hẳn phải biết rõ lý do.” – Tôi không sợ chết, đúng vậy, nhưng mà lúc này, tôi không muốn chết, không muốn chết ở đây…cùng cái người trước mắt này!
Sắc mặt Tịch Si Thần trở nên khá là u ám, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói – “Đi thôi.”
“Tôi không biết anh đang nói gì cả!” – Tôi chợt cảm thấy có chút cáu giận.
“Em biết, em vẫn luôn luôn biết…em biết làm thế nào để quăng Tịch Si Thần luôn ngạo nghễ trên cao xuống mặt đất, khiến cho gần như điên cuồng, em còn biết làm thế nào đẩy hắn ta vào đường cùng, đau không sống nổi….An Kiệt, em biết mà, em vẫn luôn luôn biết mà.” – Vẻ mặt đau đớn tràn ngập khổ sở.
“Anh nói bậy bạ gì đó!” – Phản bác kiểu ấy bản thân mình nghe còn thấy yếu ớt.
“Kể cả tội chết cũng còn có kỳ hạn không phải sao….Thế mà, tôi cũng không được lựa chọn để mà chuộc hết tội……”
“Tịch Si Thần, anh rốt cuộc đang nói linh tinh cái chết tiệt gì thế!” – Trước cái tình hình khó nắm bắt này tôi bắt đầu cảm thấy có chút bất lực, nơi nào đó có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Tôi không nói bậy, em biết mà, tôi chỉ…….” – Cũng không nói hết câu, Tịch Si Thần dùng sức kéo tôi vào trong lòng, lần này so với lần trước càng cương quyết không để cho phản kháng chút nào, cả người tôi dán vào ngực anh ta, mà bàn tay để sau eo kia cũng gắt gao khóa chặt tôi, không cho tôi mảy may cử động, giây tiếp theo, môi áp vào môi, hơi thở nóng bỏng tràn tới, thân thiết hôn sâu, lưỡi quấn quýt dữ dội làm tôi hơi cảm thấy đau, vị tanh ngọt cay đắng lại một lần nữa tan ra trong miệng, giờ đây thậm chí cũng chẳng biết là máu của ai nữa. Không hề giãy dụa vô ích, hay cầu xin buông tha, cho đến tận lúc cả hai cùng hổn hển mới chấm dứt được cái nụ hôn với vẩn này. (Juu: *lườm* nụ hôn của anh Thần mà vớ vẩn á???)
Nhắm thật chặt mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp rối loạn – “Tịch Si Thần, đừng ép tôi hận anh.”
Tịch Si Thần vẫn không buông ra, tay phải vẫn giữ phía sau tôi – “……Em đã hận rồi không phải sao?” – Cảm giác được như anh ta đang thản nhiên cười, khàn khàn và thân mật, thoải mái và dứt khoát, sau đó, bàn tay tái nhợt nắm lấy tay phải đang cầm dao găm của tôi…đột nhiên đâm vào chính ngực mình! Máu tươi đỏ thẫm từ từ thấm qua lớp áo thuần màu, tạo nên một đóa mẫu đơn kỳ dị………..