Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 11 : Về nước gặp lại

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Sân bay quốc tế Kennedy.



Bên ngoài khu kiểm tra an ninh, có không ít fans hâm mộ du học sinh gốc Hoa tới đưa tiễn chiến đội X.



Những người hâm mộ quyến luyến, cũng mang không ít quà tặng, sổ tay thiếu nữ, bánh ngọt nhỏ, bưu thiếp...



"Thuận buồm xuôi gió."



"Tu Tu lần sau lại đến nha!"



"Lần sau lúc tới, thuận tay bưng cúp hệ S trở về nước nha!"



"Thiếu niên Chiết Phong cậu đứng cũng có thể ngủ à, lên máy bay ngủ tiếp được không."



"A Hoành buổi tối không được thức đêm chơi trò chơi nha, Nhâm Tường cũng vậy, đọc nhiều sách một chút."



"Hu hu hu, không nỡ."



Khu vực xếp hàng kiểm tra an ninh, người người rộn ràng.



A Hoành thấy Nguyên Tu thỉnh thoảng quay đầu lại, không yên lòng, cậu ta cười một tiếng: "Vợ cậu xem chừng sẽ không tới."



Nguyên Tu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tới đều là vợ tôi, cậu có ý kiến gì."



Nhâm Tường bỉu môi: "Cậu lại không hi sinh bản thân mình dỗ fans hâm mộ đi ngủ, còn dám can đảm tự xưng ông chồng quốc dân, lương tâm có đau không?"



Nguyên Tu: "...Mời cậu đọc sách lâu một chút."



Ngay tại lúc này, A Hoành kinh ngạc nói: "Đội trưởng, em gái đeo khẩu trang núp ở phía sau thùng rác đằng kia lén lén lút lút, có phải W hay không?"



Nguyên Tu phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy cách cửa phòng vệ sinh không xa, Lục Mạn Mạn núp ở phía sau thùng rác, ngó dáo dác phía khu kiểm tra an ninh, sợ bị người khác phát hiện, lén lén lút lút giống như kẻ trộm hoa dưới ánh trăng.



Trên khẩu trang có hoa văn hoạt họa, không phải khẩu trang W đeo lúc thi đấu, nhưng mà vẫn có thể nhận ra là cô.



Nguyên Tu nhíu mày, người này, vẫn là đến rồi.



Trước luôn cảm thấy trái tim mình trống vắng, cô đến ngược lại giống như một liều thuốc tốt.



Chuyến đi Manhattan hiện tại đã toàn vẹn, không có tiếc nuối.



A Hoành chỉ Lục Mạn Mạn: "Cậu không cùng W tạm biệt sao?"



"Không có gì đáng nói."



Mu bàn tay của Nguyên Tu nhẹ lau cánh mũi, lẩm bẩm nói: "Đi."



Mấy cậu con trai hướng phía Lục Mạn Mạn phất phất tay: "W, ngày sau tái chiến."



Oh, bị phát hiện rồi.



Lục Mạn Mạn dứt khoát từ bên thùng rác đi ra, hướng bọn họ dùng sức vẫy tay: "Lên đường xuôi gió nha!"



Mặc dù trong thi đấu là kẻ địch đối đầu gay gắt, nhưng mà đọan quan hệ ngắn ngủi này, Lục Mạn Mạn vẫn tự cảm thấy rất thích mấy tiểu tử Trung Quốc này.




"A, đến rồi, nhưng mà hiện tại tôi có chút bận rộn không đến được, chính cậu nghĩ biện pháp đi, treo rồi, lạy..."



Bên kia Trình Ngộ truyền tới tiếng nhạc ồn ào cũng với tiếng cười trai gái.



Lục Mạn Mạn đứng ở đầu đường, lòng tràn đầy ngổn ngang.



Vị tiểu thư này có chút không đáng tin cậy.



Bây giờ chỗ báo danh học viện chắc chắn đã đóng cửa, ngoại trừ tiểu tỷ tỷ Trình Ngộ này ra, cô không có người đảm nhiệm tiếp đón nào có thể liên lạc được.



Không báo cáo cũng không đến phòng ngủ được, chẳng lẽ phải ngủ ngoài trời đầu đường à.



Lục Mạn Mạn kéo kéo hành lý, ủ rũ mà đi đến đầu đường ánh đèn rực rỡ, đâu đâu cũng thấy khuôn mặt xa lạ.



Cô thật sự nhớ Alex và Louis.



Đúng rồi, còn chưa báo bình an cho bọn họ, ai, trước tiên vẫn phải tìm chỗ nghỉ ngơi đã, tránh cho bọn họ lo lắng.



Lục Mạn Mạn đi bộ ở đầu phố, đi tới một con phố hơi phồn hoa ở cổng sau trường.



Khách sạn nhỏ cùng một màu với đường phố, khách sạn cặp đôi sinh viên, nhà trọ bể tình...



Lục Mạn Mạn tùy tiện vào một khách sạn.



"Xin chào cô, tôi muốn đăng ký ở." Tiếng Trung của cô không đặc biệt thông thạo, nói lấp bấp.



Người phụ nữ trung niên ngồi ở quầy lễ tân ngồi cắn hạt dưa, xem phim nhiều tập, miễn cưỡng nói: "Thẻ căn cước".



Lục Mạn Mạn vội vàng đem hộ chiếu của mình đưa cho bà ấy.



"Đây là cái gì?" Người đàn bà kia nhìn tập đen đen nói: "Giả à, cũng chưa thấy như thế này, phía trên này viết cái gì?"



"Đây là hộ chiếu." Lục Mạn Mạn kiên nhẫn giải thích: "Không phải là giả."



Người đàn bà kia lắc đầu: "Tôi không hiểu cái này, cầm thẻ căn cước mới có thể ở trọ."



"Nhưng tôi chỉ có cái này."



"Vậy không được, chúng tôi bên này là khách sạn chính quy."



Vừa đúng lúc này, ngoài cửa tiến đến một nam một nữ.



"Ông chủ, mở cho tôi một phòng giường lớn." Thẻ căn cước bị tùy ý ném trên bàn, giọng nói đầy từ tính của người đàn ông hết sức quen thuộc: "Nhanh lên một chút."



Lục Mạn Mạn quay đầu, chỉ thấy người đối diện mặc một cái áo phông ngắn tay thể thao, trông rất đẹp trai, cặp mắt đào hoa đặc biệt trong veo.



Chính là Nhâm Tường.



Ơ, gặp được người quen.



Tác giả có lời muốn nói: Tốt, tối này đến nhà chồng, ngủ giường...chồng.



Đôi lời tâm tình của editor: Có ai đọc phần trích đầu chương rồi có chút sợ hãi không =)))