Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 10 : Tạm biệt Manhattan

Ngày đăng: 11:50 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Kết thúc chương trình, các thành viên cười đùa đi ra tòa đài truyền hình, mới ra đại sảnh, James sau lưng đã đuổi theo: "X, chờ một chút."



Nguyên Tu cùng đám người quay lại, thì thấy James mỉm cười nói: "Biểu hiện hôm nay của các cậu, khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."



Nguyên Tu bình tĩnh nói: "Đạo cụ chương trình các ông chuẩn bị, cũng khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."



"Tôi nghĩ, cậu trước kia có lẽ cũng đã xem qua James show của tôi, cho dù không có xem qua, sau khi chúng tôi gửi cho cậu lời mời, có lẽ cũng biết được." James giơ tay ra: "Chương trình của chúng tôi... Nói như thế nào đây, chính là phong cách như vậy."



Nguyên Tu cười một tiếng: "Nói móc châm biếng?"



James gật đầu: "Cho nên các cậu còn dám tới, cái này làm cho tôi rất kinh ngạc, ấn tượng người Trung Quốc cho tôi, chính là nói chuyện bao giờ cũng giữ lại ba phần chỗ trống, cũng không thích tranh luận cùng người khác."



Ông vốn định ở trong chương trình dạy dỗ thật tốt chiến đội X một phen, dù sao khoảng thời gian này bọn họ ở New York cũng coi là đầu ngọn gió, rất nhiều fans hâm mộ lão làng của chiến đội Mỹ không ưa bọn họ. Mượn cơ hội lần này, vừa vặn có thể làm yếu nhuệ khí của bọn họ, nhưng chưa từng nghĩ, James nhiều năm lỏi đời như vậy, lại bị tên đội trưởng còn trẻ này nhẹ nhàng giết ngược lại.



"Tôi quả thực không giỏi tranh luận." Nguyên Tu khiêm tốn nói: "Cảm ơn ông hạ thủ lưu tình."



Nhâm Tường che miệng nói khẽ với A Hoành: "Giả heo ăn hổ, không người nào có thể so với Nguyên Tu."



A Hoành thưởng thức nói: "Thật ra thì đội trưởng rất biết làm người đấy."



Quả nhiên, James nói: "Làm chương trình này nhiều năm, cậu là một trong số ít người sau khi đến chương trình còn tới cảm ơn tôi, trước kia có một nữ minh tinh Hollywood, sau khi đi ra cái đại sảnh này liền gửi một bài đăng trên blog để xé tôi."



Ông đưa tay ra với Nguyên Tu: "Bất kể nói thế nào, rất hân hạnh được biết cậu, Nguyên Tu, còn có chiến đội của cậu, khiến cho ấn tượng của tôi đối với Trung Quốc thay đổi sâu sắc."



James bắt tay theo thứ tự với các thành viên, xem như cười một tiếng phai ân oán, cuối cùng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.



Nguyên Tu ngồi trong xe, thờ ơ hỏi đồng đội: "Tôi có phải là lòng dạ hẹp hòi không?"



A Hoành quay đầu nói: "Đội trưởng cậu cũng đừng có được tiện nghi còn khoe mã đi, nghĩ chút về nữ minh tinh Hollywood xong chương trình liền đăng bài uyên bác dồn ép ông ta, còn mắng mặt ông ta là cái mông con khỉ."



Cố Chiết Phong nằm ở sau xe, miễn cưỡng nói: "Đội trưởng ở trong chương trình, cũng đã phát Weibo rồi, tôi còn like cho cậu ta."



A Hoành kinh ngạc móc điện thoại ra, nội dung trên Weibo Nguyên Tu là: Đối diện là cái mông con khỉ thật nhàm chán. [Mệt mỏi] [Hút thuốc]



Chỉ mới một giờ, bình luận của fans hâm mộ đã hơn một ngàn.



...



Sáng sơm, trên bàn ăn, Lục Mạn Mạn ăn sandwich, cầm điện thoại nói lẩm bẩm.



Alex bưng ly cà phê đi tới, nghiêng người nhìn màn hình di động của Lục Mạn Mạn: "Đang nhìn cái gì?"



"《 Thiếu niên Trung quốc nói 》." Lục Mạn Mạn trả lời.



"Đó là cái gì?"




Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, sắc trời dần tối, những đám mây phương xa âm u, gió lay động rèm cửa sổ, nhấc lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.



Thời tiết không được tốt, không biết chuyến bay có bị hoãn không.



Ách, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, với cô đâu có quan hệ gì.



Lục Mạn Mạn buồn bã tiếp tục nằm cứng đơ trên ghế salon, Alex người đổ đầy mồ hôi từ phòng tập đi ra, dùng khăn lông trên vai xoa xoa mặt, hỏi: "Mới hăng hái chưa được vài ngày, Mạn Mạn tại sao lại không còn nữa?"



Louis thờ ơ nói: "Chồng con phải đi, không nỡ."



Lục Mạn Mạn nhảy dựng từ trên ghế salon: "Mới không phải, không phải bởi vì cái này! Dì con, dì tới không có sức mà!"



Alex đi tới quầy bar nấu nước đường đỏ cho cô, an ủi: "Chờ sau khi con đến Trung Quốc, còn có thể hẹn cậu ta gặp mặt mà."



Lục Mạn Mạn nói: "Con làm sao hẹn anh ta, quái quái, lại không quen, huống chi anh ta chỉ biết con là W, không phải đêm hôm đó ở nhà vệ sinh nam tiểu tiên nữ được anh ta cứu...Đợi một chút, con tại sao phải giải thích, mới không phải là bởi vì anh ta phải đi cho nên mới buồn, a a a!"



Louis bình tĩnh nói: "Càng tô càng đen."



Lục Mạn Mạn vùi mặt vào ghế salon, chết máy đang restart.



Alex bưng nước đường đỏ tới cạnh cô, để cho cô uống.



"Trường học bên kia cho con quyết định chuyến bay sao?"



"Đã đặt xong, đầu tháng sau." Lục Mạn Mạn ngồi dậy, nhận lấy nước đường đỏ trong tay Alex, uống một ngụm nhỏ.



"Cẩn thận nóng."



"Ba ba, hai người thật sự không muốn đưa tiễn con sao?"



"Nhiều lắm là đưa con đến sân bay." Louis nói: "Nếu là đưa con đến Trung Quốc, có lẽ chúng ta không nỡ để con ở lại, con biết, ba Alex của con rất nhạy cảm cũng rất xúc động, nếu như em ấy không quay lại, ba khẳng định mất việc cũng phải ở lại Trung Quốc."



Lục Mạn Mạn dĩ nhiên sẽ không miễn cưỡng hai người ba đi Trung Quốc, cô ôm lấy eo của Alex, không bỏ ra nói: "Con sẽ ở lại một năm, một năm sẽ trở lại."



Alex vuốt vuốt tóc cô: "Trước tiên hãy sống xem một chút, nếu như cảm thấy không tệ, cũng có thể ở lâu dài, dù sao chuyện của tương lai, ba bây giờ cũng khó mà nói."



"Dạ!"



"Vậy ngày mai muốn đi tiễn chồng con không?"



"Đi thôi, không đánh nhau thì không quen biết."



Lục Mạn Mạn lập tức phản ứng: "Không phải chồng con! Không đúng không đúng!" QAQ



Đôi lời tâm tình của editor: Nhờ sự dụ dỗ của Tu Tu, ba Alex, Louis và cộng đồng cư dân mạng mà Mạn Mạn của tôi đã quen miệng gọi người ta là chồng rồi =)))) Hẹn gặp Tu Tu ở Trung Quốc nhé.