Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 9 : Buột miệng nói đẹp trai

Ngày đăng: 11:50 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Lục Mạn Mạn mặt nghiêm túc nói chuyện du học với hai ba ba.



Một giây trước hai người còn ríu rít, vào lúc này đều không nói chuyện, sau mấy phút yên lặng, Alex nhìn phía Lục Mạn Mạn: "Con nghĩ như thế nào?"



"Con không biết..." Lục Mạn Mạn xoắn xúyt được không được: "Bây giờ trong lòng con rất loạn, không có đầu mối nào."



Alex nói: "Có cái gì xoắn xuýt, muốn đi thì đi, không muốn đi ba cũng không đi."



Lục Mạn Mạn cau mày: "Chủ yếu là con đối với Trung Quốc cũng không hiểu nhiều, sau đó cũng không có người thân bạn bè, đột nhiên phải ở lại lâu như vậy..."



Alex chọc chọc những chiếc bánh ngô trên đĩa, cố làm vẻ không thèm để ý chút nào:"Cái này có gì, sau khi đến bên kia là sẽ quen bạn, về phần người thân, hẳn là có, bất quá cần tốn thời gian đi tìm, nếu như con muốn, ba cũng có thể giúp con tìm người thân."



Lục Mạn Mạn lắc đầu liên tục: "Không nỡ xa hai người là quan trọng nhất, sau đó con cũng không muốn tìm người thân cái gì, các người chính là người thân nhất của con."



Louis nhấp một ngụm trà, xúc động nói: "Ai, đứa con gái này không uổng công nuôi."



Alex lại hỏi: "Vậy còn muốn tiếp tục đánh tranh giải không?"



Lục Mạn Mạn gật đầu: "Muốn."



"Nếu như ở lại, thì không thể gia nhập những câu lạc bộ khác."



Lục Mạn Mạn: "Thật ra thì có thể, chỉ cần nộp 200 vạn tiền vi phạm thỏa thuận, hơn nữa ở Mỹ có vài câu lạc bộ mời con, nói có thể giúp con nộp tiền vi phạn thỏa thuận."



Alex nói: "Tốt như vậy sao! Tất cả đều giải quyết, đội Sư Hổ của Mỹ, còn có đội Lam Ưng, những đội này cũng tương đối khá."



"Đúng vậy, bọn họ đều mạnh nhất." Lục Mạn Mạn cầm thìa, khuấy súp ngô trước mặt.



Louis nói: "Vậy con còn buồn rầu cái gì?"



Lục Mạn Mạn cau mày: "Đúng vậy, còn buồn rầu cái gì."



Alex nói: "Cảm giác con cũng không phải là rất muốn gia nhập đội Mỹ khác."



Lục Mạn Mạn kinh ngạc: "A, cái này rõ ràng vậy sao?"



"Vẻ mặt bây giờ của con, giống ăn lẩu kim chi vậy khó mà chấp nhận."



"Wow, cái kia thật sự khó ăn đến mức xoay vòng vòng tại chỗ."



Louis hỏi cô: "Muốn gia nhập đội khác cũng không có sao, đội chuyên nghiệp liên kết với Mỹ rất nhiều, lấy chiến tích của W con, bất kỳ đội nào cũng sẽ mở rộng cửa với con."




A Hoành tức giận, đang muốn nói, Nguyên Tu kéo cậu ta một, ra hiệu bình tĩnh.



Ngược lại anh mỉm cười với James, nói: "Ông chẳng lẽ đối với phong cách Trung Quốc có hiểu lầm cái gì sao."



James thân sĩ nói: "Rửa tai lắng nghe."



Nguyên Tu chỉ chỉ Cố Chiết Phong bên cạnh: "Muốn nói đúng về phong cách Trung Hoa, chúng ta hãy xem Phong huynh ở đây là được rồi."



Cố Chiết Phong từ đầu đến cuối ngồi nghiêm chỉnh, trước ngực còn đeo một chiếc khăn đỏ.



James lập tức cười nói: "Vị bạn nhỏ này, không nhúc nhích ngồi ở đây, thật đúng là có chút cảm nhận được bình sứ thanh hoa Trung Quốc [1], tôi chịu phục."



[1] Bình sứ thanh hoa Trung Quốc



"Bằng không thì cậu nói tôi hiểu sai thế nào, không phải gốm sứ thanh hoa cùng với bộ đồ xấu xí trên người cậu mà tôi thấy sẽ tạo ra cái gọi là nền tảng hoặc là đồ vật truyền thống thì cũng có thể sơ lược khái quát phong cách Trung Quốc được sao."



Nguyên Tu nhàn nhạt nói: "Những thứ kia chẳng qua là quan niệm lấy lòng thiên hạ, Chiết Phong huynh của chúng tôi, gia nhập X chỉ mới hai năm, số đầu người tóm được tính ra không ít hơn năm trăm, có thể so với thành viên bắn tỉa đứng đầu thế giới."



"Không hút thuốc lá không uống rượu, thành tích học tập còn rất tốt, hàng năm đoạt được ba cái học sinh giỏi, mỗi ngày huấn luyện hơn mười giờ cậu ta chưa bao giờ kêu mệt, cậu ta năm nay chỉ mới mười tám là tay súng bắn tỉa trẻ tuổi nhất trong thi đấu chuyên nghiệp."



James mỉm cười không nói, Nguyên Tu tiếp tục nói.



"Ở Trung Quốc, thiếu niên cố gắng phấn đấu ổn định giống như Cố Chiết Phong, có hàng ngàn."



"Trăm năm trước, quốc gia khai phá núi sông, Lương Khải Siêu phát ra tiếng gọi đầu tiên: Thiếu niên mạnh thì Trung Quốc mạnh, thiếu niên độc lập thì Trung Quốc độc lập."



"Ba mươi năm vất vả không có gì ngoài bùn và đất, băng qua tám ngàn dặm mây và trăng. Đây mới là thiếu niên Trung Quốc chúng tôi." Anh nhàn nhạt liếc nhìn âu phục màu hồng xanh lá trên người James: "Mà không phải cái ông mặc...khăn trải giường."



Nền tảng phát trực tiếp lúc này bùng nổ.



[Người Mỹ run rẩy đi, các người thật xấu hổ khi so độc lưỡi với tô, cũng không biết chết thế nào!]



[Ha ha ha, xem khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ của Chiết Chiết huynh chúng ta.]



[Chiết Chiết đừng xấu hổ! Chúng tôi đều là hậu thuẫn vững chắc!]



[Thiếu niên mạnh thì nước mạnh! Nhiệt huyết sôi trào!]



[Vì Tu và thiếu niên Chiết Phong điên cuồng đánh call!]



Đôi lời tâm tình của editor: Khí chất cùng cái miệng của Tu Tu không phải dạng vừa mà!!!