Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 17 : Kêu loạn cái gì

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Con lừa nhỏ cà nhắc 12: 34: 19: Tôi chuẩn bị tham gia thi đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 sinh viên mùa thu trường học tổ chức.



Con lừa nhỏ cà nhắc 15: 28: 23: Nguyên Tu?



Con lừa nhỏ cà nhắc 19:01:00: Cậu bận bịu sao [chim] [chim] [chim]



Phòng bắn của căn cứ câu lạc bộ X, xung quanh đều là cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời nghiêng về phía tây, tràn vào căn phòng ấm áp.



Mấy hàng bia bắn phía trước, đã bị đánh cho sắp cùn bề mặt. Các đội viên mang kính bảo hộ, đang luyện tập bắn.



Nguyên Tu cầm khăn lông lau mồ hôi tóc mai, đi tới ghế cầm điện thoại lên.



Thời điểm cúi đầu nhìn tin ngắn, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.



Nhâm Tường híp mắt lườm anh: "Cười thành cái bộ dạng đức hạnh chó chết, có mờ ám."



Cố Chiết Phong ba phát súng bắn trúng tâm bia, thờ ơ nói: "Gần đây anh ấy thường nhìn màn hình điện thoại cười, bủn xỉn."



A Hoành buông tiếng thở dài: "Thanh niên xấu xa."



Nguyên Tu mặc áo ba lỗ màu đen của mình vào, cầm điện thoại di động lên, rất nhanh soạn thảo tin nhắn.



***



Trong phòng ngủ.



Lục Mạn Mạn ngồi trước máy tính, lên diễn đàn của trường xem các yêu cầu đăng ký cho cuộc thi 《 Cuộc chiến sinh tử 》 mùa thu do trường tổ chức, điện thoại di động đặt cạnh bàn rung lên.



[Nguyên Tu 19: 15: 03: Rất quen thuộc với cô?]



Ách...



Nói về quen thuộc, cũng khá tốt, không giống loại quan hệ huynh đệ chí cốt giữa cô và Arco. Nhưng mà Lục Mạn Mạn cảm thấy Nguyên Tu rất tốt, có lòng cùng anh phát triển thành bạn tốt, cho nên cũng sẽ giống như Arco vậy, lúc có tin tức trao đổi, lôi một ít việc vặt vãnh ra trao đổi.



Mạo phạm sao?



Anh cũng quá trực tiếp đi.



Nhưng mà nhưng mà... Lục Mạn Mạn bấm vào Weibo, lướt xem trang chủ của Nguyên Tu, số lượng fans hâm mộ phía trên: 910 nghìn.



Dựa theo tiêu chuẩn hiện tại mà nói, anh coi như là tiểu thịt tươi lưu lượng đang hot, lại được fans hâm mộ xưng là người chồng quốc dân vòng thi đấu.



Cô bây giờ không phải là W, mà là một sinh viên đại học Trung Quốc bình thường muốn gia nhập thi đấu thể thao chuyên nghiệp.



Nhân khí không giống nhau, không thể làm bạn à! Như vậy mà gửi tin nhắn cho người chồng quốc dân, bị nghi là ôm bắp đùi, khó trách anh không nhắn lại.



Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 20: 12: Kia...Vậy tôi ngủ trước! Ngủ ngon!



Sau này cũng không được gửi tin nhắn cho anh ấy! Huyết giới!



Nguyên Tu 19: 20: 20: Ngủ cái đầu, heo?



Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 24: 01: QAQ



Nguyên Tu 19: 24: 18: Fans hâm mộ của tôi cũng gọi tôi là anh.



Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 30: 01: Hả?



Nguyên Tu 19: 30: 13: Theo đám đông gọi tiếng anh rất khó?



Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 33: 23: Tôi phải...phải thích ứng một chút. QAQ



Nguyên Tu 19: 33: 30:...



Trước kia không để ý tới cô, bây nhắn tin vài giây liền đáp lại, đầu óc Lục Mạn Mạn nóng hổi, có chút không theo kịp tiết tấu.
[Con lừa nhỏ cà nhắc: Ngày kia chung kết thi đấu hạng đơn, lại có chút khẩn trương.]



A Hoành: "A đội trưởng cậu sao lại dừng lại nữa!"



Nguyên Tu: "Trả lời tin nhắn, tới cứu cậu ngay."



A Hoành:...



A Hoành: "Cậu không cần tới, quân địch đã dùng nắp nồi đập chết tôi rồi."



Nguyên Tu: "Ồ, vậy thì thật là tốt."



A Hoành: "Thuận tay cũng đập chết cậu rồi."



Nguyên Tu bên cạnh trả lời tin nhắn, hô một tiếng với Cố Chiết Phong ngồi ghế salon đối diện: "Thiếu niên khăn quàng đỏ, tới báo thù cho anh."



***



Lục Mạn Mạn bắt chéo chân ngồi ở giường trên, chân đung đưa, cùng Nguyên Tu nhắn tin.



Tại giường dưới, hiện tượng lạ khó gặp là: Hạ Thiên lại không học, mà là giống như con khỉ, ngồi xổm trên ghế của mình, cầm trong tay một tờ giấy A4.



Ngẩn người.



Trình Ngộ bưng chậu nước rửa mặt đi vào phòng ngủ: "Hạ Thiên, cầm cái gì trong tay."



Hạ Thiên vẫn còn như đi vào cõi thần tiên.



Lục Mạn Mạn thờ ơ nói: "Cậu ấy đem in mã QR của người ta ra, chuẩn bị dùng nó làm tấm áp phích trên đầu giường, mỗi ngày trước khi đi ngủ quỳ lạy ba trụ cột."



Trình Ngộ không nói: "...Cho nên rốt cuộc cậu có thêm anh ta hay không?"



Hạ Thiên vùi mặt lên tờ giấy A4, gào khóc hai tiếng.



Lục Mạn Mạn tiếp tục bổ sung: "Tôi đánh cược 5 mao tiền, cô ấy không có tà tâm gan chó."



"Phục cậu." Tròng mắt Trình Ngộ khẽ đảo: "Đưa điện thoại cho chị."



Hạ Thiên vô cùng tự giác lướt vào WeChat, sau khi đưa điện thoại cho Trình Ngộ, lại đem tờ giấy A4 giơ cao quá đỉnh đầu.



Nháy nháy mắt, ủy khuất nhỏ yếu lại không được giúp.



Trình Ngộ vừa bực mình vừa buồn cười, dùng WeChat Hạ Thiên quét mã QR trai đẹp, sau đó soạn thảo tin nhắn gửi đi --



"Em tên là Hạ Thiên, chào anh nha. -▽- "



Hạ Thiên mặt đỏ bừng, cả người mò mẫm kích động: "A a, má ơi! Má ơi má ơi! Cậu gửi cái gì nha?"



"Nói chào anh."



Lục Mạn Mạn tò mò: "Cái này gọi anh rồi hả?"



Trình Ngộ ngẩng đầu: "Biết cái gì, nghe một cô gái có cảm tình gọi mình anh, là nam sinh thật thì sẽ cao hứng."



Lục Mạn Mạn:????????



Cô theo bản năng cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, kéo lên lịch sử cuộc nói chuyện với Nguyên Tu.



"Fans hâm mộ cũng gọi tôi là anh."



"Theo đám đông gọi tiếng anh rất khó?"



Lục Mạn Mạn:...



Đôi lời tâm tình của editor: Khổ quá, kêu một tiếng anh cho người ta thỏa lòng mát dạ, còn chúng tôi quắn quéo cái nào =))) Chị lầy quá, tui mà gặp được Nguyên Tu thì không như chị đâu.