Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 18 : Theo đuôi

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Nguyên Tu Nguyên Tu Nguyên Tu!



Nguyên Tu: Đây đây đây.



Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Ngày mai trận chung kết đấu đơn!



Nguyên Tu: Chết tử tế không tiễn.



Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: QAQ



Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: [Của tôi][Của tôi][Của tôi]



***



Mặt trời hôm nay không tệ, Lục Mạn Mạn ôm chăn, các cô gái cùng phòng đi đến bồn hoa rộng lớn phía trước tòa ký túc xá để tắm nắng.



Mới vừa đi ra cửa phòng ngủ, liền thấy một đám nam sinh vây tới.



Thấy sắc mặt bọn họ không tốt, Trình Ngộ theo bản năng kéo hai cô gái ra sau lưng, phòng bị hỏi: "Các cậu làm gì."



"Tôi tên Chu Gia Lương, trưởng hội đoàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật của trường."



Sau khi nam sinh dẫn đầu vóc dáng cao mặc áo denim tự giới thiệu mình, nhìn phía Lục Mạn Mạn: "Tôi tìm cậu ấy có chút việc."



Lục Mạn Mạn quan sát mấy nam sinh, người cao to, sắc mặt mỗi người đều kéo căng, thoạt nhìn còn tưởng rằng đến gây sự đánh nhau.



"Tôi là Lục Mạn Mạn." Cô đi tới trước: "Tìm tôi có chuyện gì?"



Chu Gia Lương chỉ chỉ cây ngô đồng cách đó không xa: "Chúng ta qua đó nói."



Lục Mạn Mạn cùng Chu Gia Lương đi tới cây ngô đồng nhỏ nói chuyện, Trình Ngộ cùng Hạ Thiên đứng ở không xa, không chớp mặt nhìn chằm chằm bọn họ.



Chu Gia Lương cười một tiếng: "Thật không nghĩ tới, hắc mã M4 liên tục đứng nhất lên cấp thi đấu đơn cùng hạng nhất, lại là một em gái, trừ W ra, tôi chưa thấy quá có con gái nào có thể thể thi đấu tốt."



Lục Mạn Mạn nói: "Oh, vậy cậu thật sự hiếm thấy."



Chu Gia Lương: "..."



Thật không biết nói chuyện.



Chu Gia Lương ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cậu muốn học W sao?"



Lục Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Thực không dám giấu giếm, bản thân đúng là W."



"Có dã tâm." Chu Gia Lương cười khan một tiếng: "Còn rất có cảm giác hài hước."



Lục Mạn Mạn:...



"Nhìn ra được, cậu hẳn là fans hâm mộ của W, nhưng mà nói thật, thành công của W, cùng bản thân cô ấy không có quan hệ, là lịch sử hoàn cảnh lớn tạo nên Mỉm cười W, cô ấy cùng với thi đấu người thật cùng nhau lớn lên, khi đó, xuất phát điểm đánh thi đấu chuyên nghiệp thấp hơn bây giờ nhiều."



Lục Mạn Mạn:...



Cậu này đang trước mặt W nghi ngờ thực lực bản thân cô, cái người chó này không sợ bị đánh?



Chu Gia Lương hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Lục Mạn Mạn, cậu ta tự mình nói: "Nhưng mà thi đấu người thật phát triển tới trình độ ngày hôm nay, người tham gia càng ngày càng nhiều, nữ sinh ở trong trò chơi rõ ràng không chiếm ưu thế, W đã trở thành quá khứ, cũng vĩnh viễn không còn W thứ hai nữa."




Lục Mạn Mạn hít sâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Xin lỗi, hôm nay tâm trạng không được tốt."



"Đã nhìn ra."



Lục Mạn Mạn cúi đầu, cắn miếng bánh nướng chảo, nói: "Hóa ra W ở Trung Quốc không được người ta chào đón."



Nguyên Tu cau mày.



Hóa ra là bị người khác diss.



"Người nào nói."



"Đừng để ý người nào nói." Lục Mạn Mạn cúi đầu, nhìn dây giày trắng của mình: "Là thời đại tạo ra W, thật ra thì nói không sai, thời điểm năm đó W vùng lên, thi đấu người thật cũng không có tuyển thủ đặc biệt trâu bò, đây cũng là sự thật."



Nguyên Tu nhìn phía cô: "Cho nên, với tư cách fans hâm mộ của W, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ thực lực của cô ấy?"



"Tôi vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ thực lực của W." Lục Mạn Mạn chắc chắn nói: "Cố gắng của cô ấy bỏ ra, tôi cảm động lây."



"Vậy còn buồn rầu cái gì."



Lục Mạn Mạn mím môi một cái, nhìn về phía Nguyên Tu: "Vậy cậu cảm thấy, W lợi hại sao?"



Nguyên Tu vốn còn muốn nghịch ngợm một chút, nói "Gọi tiếng anh tôi liền nói cho cậu", nhưng nhìn cặp mắt u buồn kia của Lục Mạn Mạn, vô cùng mong đợi, mong ngóng nhận được sự công nhận từ miệng anh.



Tự tin dường như bị đả kích xuống đáy.



Nắng chiều dần dần hạ xuống ngọn cây.



"Đây là thời đại xấu nhất." Anh đột nhiên mở miệng, giọng rất có từ tính.



"Thi đấu cs người thật phát triển tới hôm nay, muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp, không có thiên phú là không có khả năng."



Lục Mạn Mạn yên lặng không nói, Nguyên Tu tiếp tục nói: "Đây cũng là thời đại tốt nhất, người có thiên phú sẽ không bị mai một."



"Nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn tin chắc ông trời sẽ đền đáp cho người cần cù, so với thiên phú càng quan trọng hơn!"



Câu chữ của anh vang lên có lực, tựa như búa tạ gõ vào lòng Lục Mạn Mạn.



Ông trời đền đáp cho người cần cù.



Lòng lành lạnh tựa như được tưới một bình nước sôi.



"Cho nên cậu hỏi tôi, W có lợi hại hay không." Nguyên Tu nhìn về phương xa, trong đôi mắt đầy gợn sóng: "Cô ấy dĩ nhiên lợi hại."



Lục Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy ánh mặt sâu của Nguyên Tu kiên định như vậy, giống như tin tưởng chân lý vậy, tin tưởng lời chính mình nói.



"Trong những năm thời thế tạo anh hùng, không phải là người khác, không phải abcdef, mà là W."



Cô dĩ nhiên lợi hại.



Lục Mạn Mạn rũ mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhưng chưa từng nghĩ, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ sau ót cô một cái.



"Đừng hoài nghi, vợ của tôi rất giỏi."



Đôi lời tâm tình của editor: Anh bạn Chu Gia Lương kia, chuẩn bị đầu rơi trong tay chị rồi, dám diss chị ngay trước mặt à. Hừ hừ