Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 63 : Phản bội

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Thời điểm Trình Ngộ cùng các thành viên chiến đội thuận lợi gặp nhau ở giữa sườn núi, đã là chiều tà hoàng hôn.



Trên người Nhâm Tường treo mấy cái balo nặng trĩu, bên trong tất cả đều là chiến lợi phẩm.



Cậu ném túi xuống đất, thở dài một hơi: "Đánh xong trận này, chúng ta có thể kiềm chế một chút không, chí ít thức ăn nước uống đã đủ cho mấy ngày hành trình còn lại."



Trình Ngộ ngồi xổm người sửa lại balo, lấy đồ hữu ích ra, quyết đoán bỏ đi những bộ phận không cần thiết, dù sao mang nặng cũng sẽ đặc biệt ảnh hưởng đến chiến đầu.



Đây là lần đầu tiên Trình Ngộ đánh phối hợp với bọn Nhâm Tường A Hoành, cô phát hiện, mặc dù đòn ruột bình thường của bọn họ là phụ trợ, nhưng lần này đảm nhận hỏa lực thu phát cũng rất mạnh, nếu mà so sánh, chính cô ngược lại lộ ra sự vô dụng.



Có lẽ là chênh lệch thực lực quá xa, nên nhiệm vụ bảo vệ Cố Chiết Phong liền giao cho cô, cho đến hiện nay mới chỉ tóm được hai đầu người, mà A Hoành tóm được bốn, Nhâm Tường năm.



Mặc dù trong thi đấu chuyên nghiệp trước đây, hào quang của bọn họ thu vào trong, chung quy để cho Nguyên Tu cùng Cố Chiết Phong áp đảo, nhưng mà không nghi ngờ gì cả, nếu như xuất hiện một mình, bọn họ đều là tuyển thủ khá lợi hại, trước khi gia nhập X, cũng đã đánh ra thành tích khiến người khác thán phục.



Chỉ vì phối hợp đoàn đội, bọn họ mới che dấu tài năng của mình. Ở một mức độ nhất định, phụ trợ thật ra cũng có nghĩa hy sinh.



Buổi tối, đội dừng chân lập hạ trại.



Mấy người vây quanh đống lửa ăn bữa tối, bánh lương khô cứng, Trình Ngộ ăn không có khẩu vị, ăn mấy miếng liền dừng lại, thu xếp túi ngủ của mình.



Nhâm Tường vui rạo rực bảo hôm nay dây giày anh ta tụt nhiều lần, nhất định là tiểu Hạ Thiên vẫn luôn nhớ nhung anh ta.



Trình Ngộ nói: "Thôi đi, cậu tụt dây giày là bởi vì tên Khăn quàng đỏ vẫn luôn cằn nhằn cậu."



Nhâm Tường nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chiết Phong, cậu cầm dao găm quân dụng sắc bén, đang khắc dấu lên bánh lương khô cứng, ánh lửa nhẹ nhàng bao phủ gương mặt chuyên chú của cậu. Bình thường chỉ có thời điểm chơi trò chơi, mới thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của cậu.



"Khăn quàng đỏ, mặc dù thức ăn chúng ta vô cùng đẩy đủ, nhưng mà cũng đừng lãng phí như vậy chứ."



Cố Chiết Phong quay đầu lại tiếp tục khắc, mới không để ý tới anh ta.



Trước khi ngủ, Cố Chiết Phong len lén đi tới bên cạnh Trình Ngộ, đem một hộp bánh lương khô nhét vào tay cô.



Trình Ngộ vỗ balo mình một cái: "Nhiều lắm."



Cố Chiết Phong cũng mặc kệ cô nói cái gì, ném hộp vào tay cô, rồi xoay người chạy.



Lại mắc lỗi rồi sao.



Trình Ngộ tò mò mở hộp giấy thiếc ra, phát hiện bên trong chứa hơn mười miếng bánh lương khô hình dáng khác nhau, những bánh lương khô này bị khắc thành hình động vật, có mèo, khỉ nhỏ, còn có hà mã với tinh tinh.



Trông rất sống động.



Trình Ngộ nhướng mày, nhìn về phía Cố Chiết Phong. Cậu đứng bên đống lửa liếc trộm cô, thấy cô nhìn sang, vội vàng dời ánh mắt đi, làm bộ gãi ngứa, tay chân luống cuống.



Cô cúi đầu cười khẽ một tiếng, đậy hộp bánh lương khô lại, hướng Cố Chiết Phong giơ giơ lên: "Cám ơn."



***



Vùng lân cận thả dù lưng chừng sườn núi lúc này không có gió, tĩnh lặng.



Trì Lục thấp giọng nói: "Xem ra không có người."



Lục Mạn Mạn lắc đầu một cái, cầm ống dòm nhìn tình huống xung quanh mình: "Qúa an tĩnh, trái lại lại khả nghi."



Đồng hồ trước mắt đã biểu thị, đã có một phần ba tuyển thủ bị loại ra, còn lại hai phần ba, hơn bảy mươi người. Đều là tuyển thủ nhà nghề, trình độ sẽ không thấp, ít khi gặp được thả dù, làm sao có thể làm như không thấy được.



An Ngạn không kiên nhẫn nói: "Cũng không thể kéo dài mãi ở chỗ này."



"Luôn luôn sẽ có người không kìm nén được."



Lời còn chưa dứt, vùng lân cận quả nhiên có tiếng súng truyền tới, bên cạnh phía trước một cây hoa hòe, có người mới vừa ló mặt ra liền bị một phát súng nổ đầu, loại khỏi.
"Tôi đây."



"Cậu đừng đụng quần áo của tôi đó."



Trong quần áo còn bọc áo ngực chẳng hạn.



Bên bờ, Nguyên Tu ngồi trên một tảng đá cao nửa người, nhìn về phía cô, cô đưa lưng về phía anh, bả vai nổi trên mặt nước, dưới ánh trăng màu bạc, đường cong tựa như nét vẽ tỉ mỉ duyên dáng nhu hòa.



Nguyên Tu có hứng thú: "Kể cho cậu câu chuyện."



"Câu chuyện gì?"



"Ngày xửa ngày xưa, có một người con trai tên Ngưu Lang, nhìn trúng tiểu tiên nữ, vì vậy thừa dịp lúc nàng ấy tắm, đem trộm quần áo của nàng ấy đi."



"Sau đó thì sao?"



"Sau đó Ngưu Lang liền cưới tiểu tiên nữ."



Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Ngưu lang thật hèn hạ."



Nguyên Tu cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy, loại hành vi này rất không quân tử."



"Quân tử là ý gì?"



Nguyên Tu suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái chính là quý ông, ý của gentleman."



Lục Mạn Mạn tò mò hỏi: "Qúy ông kia sẽ làm gì."



Nguyên Tu đi tới bờ sông, dùng nước thấm ướt áo khoác của Lục Mạn Mạn: "Qúy ông sẽ lấy quần áo của tiểu tiên nữa rửa sạch sẻ."



Lục Mạn Mạn quay đầu la to với anh: "Cậu đừng động quần áo của tôi đấy."



"Trên quần áo còn có côn trùng, không rửa sạch sẽ cho cậu, đợi lát nữa mặc cái gì."



Lục Mạn Mạn rốt cuộc ngậm miệng, đám côn trùng chi chít kia khiến cho cô lui nhường.



Cô ngâm mình trong nước một hồi, chờ nước da mềm đi, toàn thân trên dưới, xoa mỗi một tấc da thịt đến sạch sẽ.



Bên bờ truyền đến tiếng ma sát quần áo, cô quay đầu, Nguyên Tu ngồi xổm ở bên bờ, hết lòng hết dạ vì cô chà xát quần áo, động tác tư thế, thật đúng là có chuyện vậy.



Con ông cháu cha giàu sang quyền thế lái Lamborghini này, rõ ràng giống như người vợ bé, ngồi xổm ở bên bờ chà xát quần áo, nếu như bị fans hâm mộ biết... mọi người chắc chắc sẽ trời sụp đất lở.



Lục Mạn Mạn cười khanh khách, làm nước gợn sóng một vòng mặt hồ yên tĩnh.



Nguyên Tu xoa xoa mặt, nhìn về phía cô: "Tự chơi một mình cái gì?"



"Nguyên Tu, về sau cậu cũng giặt quần áo cho tôi nha."



Nguyên Tu nhặt một cục đá vụn nhỏ lên, ném về phía mặt nước.



"Nghĩ được lắm."



"Không cam tâm tình nguyện thì quên đi."



Yên lặng một hồi, Lục Mạn Mạn tiếp tục nói: "Alex luôn nói, sau này phải tìm một người chồng chịu giặt quần áo cho tôi."



Tay Nguyên Tu có dừng lại một chút, nhíu mày, nhìn về bóng lưng của cô.



Đột nhiên muốn hút điếu thuốc.



Đôi lời tâm tình của editor: Đủ làm mọi người nóng lên chưa, chứ Nguyên Tu nóng lên rồi này =)))) À mà mọi người đón xem là ai phản bội???