Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 64 : Tình huống gì

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Mặt hồ sóng gợn lăn tăn loang lổ ánh trăng.



Lục Mạn Mạn bơi về phía bên bờ, tựa như một con cá bơi lội linh hoạt. Nguyên Tu cở áo khoác của mình đặt bên bờ.



Lục Mạn Mạn thấy anh vậy mà cởi ra hết, cô vội vàng ngâm mình trong nước, phòng bị nhìn anh.



"Trừ phi cậu muốn mặc quần áo ướt sũng."



Nguyên Tu vắt khô áo khoác cùng áo lót ướt của cô, mắc lên bả vai to lớn của mình, quay lưng lại: "Áo nhường cho cậu, quần tôi lại không thể cho, cậu phải mặc ướt rồi."



Lục Mạn Mạn vội vàng lên bờ, nhặt áo ba lỗ của Nguyên Tu mặc vào, lại khoác áo khoác của anh.



"Ồ, đúng rồi."



Lục Mạn Mạn cầm cái quần ướt nhẹp, kinh hoàng hô: "Đừng quay đầu!"



Nguyên Tu không quay đầu lại, khóe miệng lại câu dẫn: "Tôi sẽ không thừa dịp cậu nguy."



"Cậu muốn nói cái gì?"



"Đồ lót tôi cũng giặt cho cậu rồi."



"!"



Nguyên Tu cất bước đi về phía con đường tối trong rừng.



Lục Mạn Mạn sờ vào phần ngực trống rỗng của mình, bất ngờ phát hiện áo lót ngực nho nhỏ màu đen của cô trải trên tảng đá, nước đã bị vắt khô.



Cô vội vàng mặt quần, nhặt áo lót ngực đuổi theo Nguyên Tu.



Hai người một trước một sau, đi vào rừng cây dưới ánh trăng sáng.



Lực tay của Nguyên Tu rất lớn, quần vắt đến một chút nước cũng không có, còn lợi hại hơn so với trục lăn của máy giặt quần áo.



Lục Mạn Mạn kéo cổ áo lên ngửi bên trong một cái, ghét bỏ mà "I" một tiếng, Nguyên Tu quay đầu lại hỏi: "Có mùi sao?"



"Mặc nhiều ngày như vậy, có thể không mùi sao."



Anh không chút khách khí nói: "Đưa tôi."



Lục Mạn Mạn kéo chặc cổ áo rộng thùng thình, cười nói: "Mới không cần."



"Không phải nói có mùi sao? Sợ cậu ngạt thở."



Lục Mạn Mạn cúi đầu, hé miệng mỉm cười: "Không có sao, không ngại."



Nguyên Tu xốc cổ áo cô lên, kéo cô đến bên cạnh mình, gần kề người, nhẹ nhàng ngửi một cái.



Hơi thở anh vỗ vào cần cổ trơn bóng mịn màng của cô, ngứa ngứa.



"Ừ, là có mùi rồi."



Lòng của Lục Mạn Mạn có chút loạn, vội vàng đẩy đầu anh ra: "Còn nói sao, cậu cũng nên đi tắm."



"Bây giờ đã trễ lắm rồi."




"Xin lỗi, tôi tin cậu ta."



Lý Ngân Hách đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Mạn Mạn, ánh mắt thêm mấy phần phức tạp nan giải.



Khó có thể tin.



Cô tin anh?



An Ngạn xem không hiểu, mờ mịt hỏi: "Tình huống gì?"



Trì Lục càng không rõ cho lắm, duy chỉ có trong mắt Hứa Thành lộ ra chút ý vị sâu xa.



"Nguyên Tu thường xuyên dạy tôi thành ngữ Trung Quốc, có một câu, gọi là nói nhiều tất nói hớ." Lục Mạn Mạn nhìn về phía Trì Lục: "Chị Trì Lục mấy ngày trước, lạnh lùng dè dặt, chị Trì Lục sáng sớm hôm nay, biểu hiện có phần quá chủ động."



Trì Lục ném cái túi trong tay xuống, oán hận nói: "Cũng bởi vì cái này, mà cô hoài nghi tôi! Đều là con gái, biết con gái thi đấu chuyên nghiệp rất không dễ gì, tôi dĩ nhiên sẽ càng quan tâm an nguy của cô hơn!"



Khóe miệng Lục Mạn Mạn cong cong, đi tới trước người Trì Lục, một đầu ngón tay khẩy một đầu ngón tay, dùng sức cạy tay phải nắm chặc của cô ấy ra.



Lòng bàn tay phải của Trì Lục, siết chặc một viên đạn 7.62 li.



"Đêm hôm qua chị trộm đạn của Lý Ngân Hách, tôi liền đánh cược dưới sự bối rối chị sẽ không nhớ mình trộm bao nhiêu viên đạn, nhưng mà tôi nhớ, có mười một tiếng súng vang lên, tôi vừa nãy lại khai man mười hai viên, mà chị quá khẩn trương, không nhớ rõ mình rốt cuộc bắn bao nhiêu phát, lúc kiểm kê đạn của Lý Ngân Hách, liền nói theo số lượng của tôi, cầm đi một viên."



"Cô sáo lộ tôi!"



Lục Mạn Mạn nhàn nhạt nói: "Chính là muốn xem một chút, ai sẽ không nhịn được trước."



Trì Lục cười lạnh một tiếng: "M4, tâm cơ thật là sâu."



"Cám ơn." Lục Mạn Mạn nhìn Trì Lục, ánh mắt lạnh đi: "Con rận cũng là do chị làm."



Trì Lục yên lặng hồi lâu, rốt cuộc thừa nhận: "Phải."



"Lý do."



"Vốn đã không muốn họp đội với các người." Trì Lục lạnh lùng nói: "Tôi phát hiện điểm tụ tập con tin trước, vốn là chuẩn bị một mình lấy, một mình dẫn con tin đi, không nghĩ tới lúc tôi thu nhặt vật phẩm, các người lại đi tìm tôi."



An Ngạn không hiểu hỏi: "Tại sao phải làm một mình, rất dễ chết mà."



Trì Lục bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Cùng đám đàn ông các người họp thành đội cũng không phải là dễ chết sao, dù sao đều làm bia đỡ đạn, còn không bằng làm một mình."



Cô ấy nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Đừng tưởng rằng làm đội trưởng thì có gì đặc biệt hơn người."



Cô ấy chỉ Hứa Thành An Ngạn, vừa chỉ Nguyên Tu: "Để cho cô làm đội trưởng chẳng qua vì khách sao thôi, ai mời cô đâu. Cô cho là bọn họ thật sự tôn trọng cô sao, ngây thơ."



Thật không.



Lục Mạn Mạn nhìn về phía Hứa Thành, mấy ngày nay anh ta giương cung mà không bắn [1], thỉnh thoảng khoe miệng cong lên lộ nụ cười mỉm kia, cũng là đang cười cô múa rìu qua mắt thợ, đại nghịch bất đạo trước cửa quan công sao?



[1] Giương cung mà không bắn (引而不发): đây là một phép ẩn dụ, ý chỉ đợi thời cơ tốt sẵn sàng hành động.



Ánh mắt của Lục Mạn Mạn dần dần lạnh nhạt, chuyển hướng sang Nguyên Tu, trầm giọng nói: "Cậu sao, cũng cảm thấy tôi không xứng làm đội trưởng?"



Nguyên Tu nhíu mày, bình tĩnh nói: "Tôi là người... con tin của cậu, cậu cứ nói đi."



Đôi lời tâm tình của editor: Vâng ý của bạn Tu Tu là bản là người của Mạn Mạn rồi =))