Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 65 : Vị thành niên

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Nguyên Tu tỏ rõ thái độ, mà Hứa Thành lại nói: "Làm một đội viên chuyên nghiệp, nếu đã chọn đội trưởng rồi, dù không cam lòng, cũng phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng, đây là sự chuyên nghiệp mà chúng tôi dày công tu dưỡng."



An Ngạn cũng gật đầu theo, nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Không thể phủ nhận, cô làm đội trưởng cũng không tệ lắm."



Trì Lục khinh thường hừ lạnh: "Bọn họ đều nói, thi đấu người thật là thiên hạ của con trai, con gái vĩnh viễn không thể đánh đứng đầu, cho nên tôi vĩnh viễn chỉ có thể làm dự bị."



Cô ấy chỉ Lục Mạn Mạn: "Tôi không tin cô, cũng không tin bọn họ, tôi chỉ tin tưởng chính tôi, chỉ có thể trong cuộc thi đấu làm tốt hơn người khác, đánh ra chiến tích xuất sắc nhất, mới có thể làm cho tất cả mọi người thấy tôi."



"Chị biết rõ không địch tất cả chúng tôi, cho nên nhân thời cơ tôi cùng con tin ở một mình, đánh lén chúng tôi, dẫn con tin đi, một mình ăn gà, nhưng mà chị đã đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp tôi rồi."



Trì Lục ném viên đạn trong tay: "Thắng làm vua thua làm giặc, không còn lời nào để nói."



"Chuyện chị thả rận lên người tôi, tôi có thể không so đo, nhưng mà..."



Khóe mắt Trì Lục hơi giật giật, quả nhiên còn có nhưng mà.



Lục Mạn Mạn lạnh nhạt nói:"Lý Ngân Hách mặc dù đáng ghét, nhưng có đôi lời, tôi rất tán thành, súng là dùng để giết địch, tuyệt đối sẽ không hướng vào đồng đội mình, chuyện bắn lén sau lưng này, phạm phải kiêng kỵ của tôi."



Đã từng gặp sự phản bội, nên Lục Mạn Mạn tuyệt đối sẽ không tha thứ một lần nào nữa.



Tuyệt đối không.



Cô nhanh chóng mở băng đạn, tiện tay ném đi: "Trước khi tôi nạp lại hộp đạn xong, chị có thể chạy, có thể chạy được bao xa, phải xem bản lĩnh của chị."



Lời vừa nói ra, Trì Lục co cẳng chạy đi.



Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô ấy cũng không muốn chết sớm như vậy.



Lục Mạn Mạn rút băng đạn mới tinh từ sau lưng ra, chậm rãi nhét từng viên đạn một.



An Ngạn thấp giọng hỏi Hứa Thành: "M4 có kỷ lục năm giây lắp đạn, sao bây giờ tốc độ chậm như vậy?"



Hứa Thành cau mày nhìn về phía Lục Mạn Mạn, cực kỳ bình tĩnh, bổ sung đạn, lắp súng, sau đó chậm rãi nâng tay lên.



Hứa Thành nói: "Khả năng chỉ là... xem thường hao phí lên người cô ta."



Lục Mạn Mạn đúng là xem thường, mà trong khi cô chậm rãi tháp lắp đạn, bóng người Trì Lục cũng sắp biến mất trong rừng, cuối cùng chỉ còn lại chấm tròn mờ mờ.



Lục Mạn Mạn nâng súng, nhắm cái chấm tròn kia.



Hứa Thành lắc đầu một cái.



Không thể nào trúng mục tiêu được, không nói nhánh rừng cây ngang dọc, mà nhìn đường chữ S Trì Lục chạy đã rất có kỹ xảo, cô lại cầm khẩu súng lục không có ống ngắm, một phát đạn, tuyệt đối không thể nào trúng mục tiêu!



"Pằng" một tiếng, Lục Mạn Mạn nổ súng.



Một phát đạn, ngàn dặm truy kích, sượt qua cành lá xanh bay vọt trong không trung.



"Vèo!"


Cố Chiết Phong trầm ngâm một lát, nghiêm túc trả lời: "23."



Nhâm Tường: "Hả? Cậu là thiếu nam xuyên không gian thời gian sao?"



Trình Ngộ dĩ nhiên cũng lập tức bày tỏ không tin: "Tôi còn tưởng rằng cậu 17 đây."



"17..."



Hệt như bạo kích trí mạng, sức sống của Cố Chiết Phong lập tức ngã xuống.



17... Hóa ra ở trong lòng cô, anh nhỏ như vậy, không chín chắn như vậy.



Nhâm Tường không đành lòng, vì vậy nói: "Bạn học Chiết Phong năm nay 19, còn mấy tháng nữa, là tròn hai mươi, là nam tử hán, không phải người bạn nhỏ."



Khóe miệng Trình Ngộ gương lên một nụ cười mỉm, vỗ vỗ bả vai Cố Chiết Phong đang chán nản một cái: "Vậy cũng còn nhỏ, có thể làm em trai tôi."



Cố Chiết Phong thật sự muốn khóc, xoay người, thở hổn hển: "Ai muốn làm em trai cô!"



"Ơ, nhóc con, rất có cốt khí nha."



Trình Ngộ không để ý tới Cố Chiết Phong nữa, cô đi tới bên cạnh Nhâm Tường, khuỷu tay chọc chọc anh ta: "Cậu nói, chúng ta có thể thắng sao?"



Thắng được Nguyên Tu, thắng được M4.



Cô có chút sợ hãi, dù sao cũng hiểu rất rõ hai vị này, cho nên biết mình không phải là đối thủ của bọn họ.



Nhâm Tường ngước mắt nhìn về ánh chiều tà giữa sườn núi, trầm giọng nói: "Bất kể đối thủ có rất mạnh, thì trước khi tôi ngã xuống, cũng chưa bao giờ cho là mình thất bại."



"Thật sao."



Nhâm Tường lấy khẩu súng ở sau eo mình, nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Dĩ nhiên, trước khi tôi ngã xuống, tuyệt đối sẽ không để cho đồng đội tôi ngã xuống."



Cho nên, không cần sợ.



Trình Ngộ nhìn ánh mắt kiên định của anh, đột nhiên an lòng.



Phần tự tin này của anh tựa như bẩm sinh đã có. Nhâm Tường, cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp rất giỏi.



Cô nhớ tới trước đây đọc bảng thông tin thành viên của chiến đội X, tư liệu liên quan tới Nhâm Tường, liên quan tới miêu tả bối cảnh gia đình anh chỉ có ngắn gọn vài dòng, đôi câu vài lời vô cùng thần bí, đại khái là nói anh từ nhỏ lớn lên trong quân đội, tiếp nhận sự huấn luyện quân đội nghiêm khắc nhất.



Thời kỳ niên thiếu mới vào anh bỗng nhiên nổi tiếng, gần như có thể nói là đánh một trận thành danh, càn quét hơn nữa vòng thi đấu, lúc đó thi đấu người thật Trung Quốc đang trên đà phát triển, anh ấy là một người đàn ông cùng với thi đấu chuyên nghiệp một đường lớn lên.



Cho dù nhân tài mới xuất hiện mạnh như vũ bão, tiếng tăm của anh vẫn như cũ không giảm.



Sau khi Nhâm Tường rời đi, Trình Ngộ nói với Cố Chiết Phong: "Khó trách Hạ Thiên động tâm, thật ra thì Teddy có đôi khi thật sự là người đàn ông, đủ mạnh."



Cố Chiết Phong nhìn bóng lưng của Nhâm Tường, lại nhìn Trình Ngộ một chút, trong lòng vẫn suy nghĩ.



Thật không, thích người đàn ông như vậy.



Đôi lời tâm tình của editor: Lễ này mọi người muốn có quà gì nào??