Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 76 : Bày tỏ

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Lục Mạn Mạn mơ hồ có thể nghe được giai điệu quốc ca nước Mỹ chậm rãi truyền tới, trước đây vô số lần đứng trên sân khấu vinh quang, quốc ca vì cô mà vang lên.



Mà hôm nay, khi nghe lại giai điệu quen thuộc, Lục Mạn Mạn trăm nỗi cảm xúc phức tạp, quốc ca không vì cô mà vang nữa, vĩnh viễn sẽ không.



Các đội viên đã thay đồng phục bóng chày màu đỏ đen chỉ mặc dịp quan trọng của đội, ngồi xuống trước khán đài. Lục Mạn Mạn cúi người xuống bàn, gọi điện thoại cho Nguyên Tu.



"Ừ?"



Lục Mạn Mạn nghe được đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng huyên náo, không biết chính xác anh ở chỗ nào.



"Nguyên Tu."



"Tôi đây." Giọng anh trầm thấp, hơi khàn khàn.



"Cậu... có khỏe không?"



"Nghe không rõ."



Bên kia của anh quả thức quá mức huyên náo, Lục Mạn Mạn bịt lỗ tai nói, phóng đại âm lượng: "Cậu ở chỗ nào đó?"



"Chợ bán thức ăn."



"A, cậu sao lại tới chợ bán thức ăn?"



"Có chuyện sao?"



"Lễ trao giải đội Sư Hổ, cậu cũng phải lên sân khấu."



Cho dù là thua, cũng phải lên sân khấu bắt tay với đối thủ, để bày tỏ phong độ hữu nghị.



Nguyên Tu thờ ơ nói: "Cái này không có sao, cậu thay tôi lên sân khấu bắt tay với bọn họ là được."



"Như vậy sao."



Lục Mạn Mạn cúp điện thoại, trong lòng lẩm bẩm, Nguyên Tu sao lại chạy tới chợ bán thức ăn, cô tưởng anh sẽ núp ở cái xó xỉnh nào mà chữa thương, còn muốn chọn lời làm sao để an ủi anh.



Xem ra dường như không cần.



Nhưng mà chạy tới chợ bán thức ăn cũng quá kỳ quái đi, là tinh thần bị đả kích sao?



Lục Mạn Mạn càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, ngay sau đó A Hoành ngồi đối diện Nhâm Tường nói: "Trận đấu kết thúc thì đã kết thúc, đừng suy nghĩ nhiều, trước mặt đội trưởng cũng đừng nói gì."



Nhâm Tường trầm mặc gật đầu một cái, Cố Chiết Phong ngơ ngác, vẫn còn hoảng thần, không biết nghe lọt hay không.



Lục Mạn Mạn trừng mắt nói với Lý Ngân Hách: "Chờ lát nữa trở về đừng lải nhải chọc đội trưởng không vui, nếu không tôi sẽ đánh cậu."



"Lão tử cũng không vui mà, lão tử còn không bực bội vì thi đấu thua như vậy!" Lý Ngân Hách rất khó chịu: "Sớm biết thì ban đầu lão tử nên vào đội Mỹ, phát triển tiền đồ tốt hơn."



Lục Mạn Mạn nói: "Vào đội Mỹ, với trình độ của cậu thì đoán chừng chỉ có thể làm dự bị, đầu gà đuôi phượng [1], đều là lựa chọn của mình, có cái gì mà hối hận."



[1] Đầu gà đuôi phượng (鸡头凤尾): đầu gà là chỉ đứng đầu trong một bộ phận đơn vị nhỏ, còn đuôi phượng là chỉ làm quan to nhưng lại là người giúp việc của người khác



Nhâm Tường: "Cậu ta bây giờ cũng không phải là đầu gà."



Lý Ngân Hách không nói gì, tiếng thông báo của WeChat vang lên, sau khi cậu ta chọc vào xem nội dung, ấn vào "Nói", gởi một đoạn thoại mùi vị Tứ Xuyên là lạ: "Em gái, em đừng an ủi anh, không có chuyện gì, anh một chút cũng không khó chịu, thi đấu mà, có thua có thắng là bình thường."



Cố Chiết Phong phiền muộn che kín tai, đầu vùi vào bàn.



Trình Ngộ lo âu nhìn cậu, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu: "Không sao chứ."



Cố Chiết Phong không trả lời cô, xem ra thật sự bị tổn thương rất lớn.
Bất tri bất giác, mấy chai bia trên bàn đã hết.



Lục Mạn Mạn ngậm ống hút Coca, cùng anh uống từng ly bia.



Không giống những đàn ông khác, lúc say rượu liền thích khoe khoang ba hoa khoác loác, thỏa thích nói. Nguyên Tu sau khi say, lại rất bình thản, trầm mặc như núi.



Cô nhìn về phía anh, hai hàng lông mày lưỡi mác đậm trước trán rộng, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ khuôn mặt dịu dàng của anh, da thịt vì say mà đỏ ửng.



Anh hình như không có ăn nhiều, thậm chí cũng không ăn gì cả, cho nên môi không giống của Lục Mạn Mạn đỏ bừng mà giống như lạp xưởng, môi anh mỏng trơn bóng.



Ánh mắt hơi say của anh lưu động đến trên mặt Lục Mạn Mạn, cô cảm giác được huyết dịch dâng trào đến gò má, thiêu đốt mặt đỏ bừng.



Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, lá chối tây ngoài cửa bị gió lớn quật ngã trái ngã phải.



Lục Mạn Mạn vội vàng đứng dậy, chạy tới đóng cửa sổ lại, đồng thời cũng che giấu sự bối rối ở trong lòng.



Vừa nãy là xảy ra chuyện gì, cô trăm mối vẫn không có lời giải.



Đột nhiên rất hoảng, loại cảm giác đột ngột xuất hiện này, khiến cho cô có chút sợ.



"Cảm ơn cậu cùng tôi ăn cơm." Ánh mắt Nguyên Tu dõi theo bóng người lưu chuyển của cô.



Lục Mạn Mạn ngồi về trước bàn, đưa đũa vào nồi mò cả buổi, kiếm ra một miếng sủi cảo tôm, cắn lớp da sủi cảo.



"A, cảm ơn với không cảm ơn cái gì, ăm cơm mà cũng phải cảm ơn, vậy thì cậu cứ mỗi ngày nói cảm ơn với tôi ba trăm lần đi, cám ơn tôi mỗi buổi sáng thức dậy, cám ơn tôi không tranh giành phòng vệ sinh, cảm ơn tôi đi đại để lại giấy... A!"



Nguyên Tu rút tờ giấy ra, lau sạch dầu mỡ bên khóe miệng đổ bừng bừng, cũng ngăn lại lời nói tào lao lải nhải của cô.



Nhẹ nhàng mà lau, nhưng ở trong lòng Lục Mạn Mạn lại như có một làn sóng nhộn nhạo nhỏ lướt qua, gò má lại càng như thiêu như đốt.



A, tối nay xảy ra chuyện gì vậy, uống bia sao, tình trạng không đúng.



"Nguyên Tu à, tôi hình như có chút say." Cô mấp máy môi, đôi môi đỏ bừng.



"Thật sự say?"



Lục Mạn Mạn cảm thấy, hẳn là say đi, vì vậy cô gật đầu một cái.



"Cậu sang đây."



"Hả?"



"Tới bên này."



Vì vậy Lục Mạn Mạn đứng dậy, vòng qua bàn đi tới bên cạnh Nguyên Tu: "Làm sao vậy?"



Cô đứng, anh ngồi, cô vẫn cao hơn anh một chút xíu.



Nguyên Tu giống như ba vậy, sửa lại cổ áo của cô, ghét bỏ mà nhìn về phía môi cô, nhíu mày nói: "Dầu thật."



Lục Mạn Mạn vội vàng rút khăn giấy lau miệng, cho là Nguyên Tu muốn nói với cô chuyện quan trọng gì, cho nên áo mũ hình tượng phải đàng hoàng.



Nhưng lại chưa từng nghĩ, Nguyên Tu rút khăn giấy trong tay cô ra, ấn cô ngồi xuống.



"Anh bây giờ... bây giờ muốn tuyên bố một chuyện quan trọng." Đôi mắt anh say mê ly, ngắm nhìn gương mặt non nớt của cô: "Những lời này, anh chỉ nói một lần, sau này cũng sẽ không nói, bất luận sau khi em tỉnh rượu có thể nhớ hay không, anh cũng chỉ nói một lần."



Lục Mạn Mạn không biết mình say hay không say, nhưng mà người con trai này... hình như say không nhẹ.



Chủ yếu là, anh ấn cô ngồi trên đùi cứng rắn của anh, đây là cái tư thế gì!



Đôi lời tâm tình của editor: Haha, Tu Tu của chúng ta cuối cùng cũng làm "chuyện ấy" rồi!!! Chúng ta đã đợi "chuyện ấy" tận 75 chương truyện, tận 75 chương đó. Trở lại vấn đề chính, mọi người đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo =))) Phải chăng sẽ có người không nhớ được gì =)))