Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 77 : Nụ hôn

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Bầu trời đêm được màn mưa lớn gột rửa, trong vắt mà sáng rực. Sau khi mưa to gió lớn đi qua, lá cây chuối tây rơi xuống không ít. Thành phố tựa như có một lớp màng nhựa, mặt đất ướt sũng phản chiếu bầu trời nghiêm nghị.



Gió đêm khẽ phất rèm cửa sổ vàng nhạt, sau trận mưa này, có lẽ đã phải vào hạ rồi.



Lục Mạn Mạn mặc áo khoác mỏng, chỉ mặc một cái quần đùi thể thao, ngồi phía trước của sổ, cầm một tập nhỏ trong tay, phía trên có thư cô viết cho Louis.



"Louis thân yêu, con có thể đã thích một người."



Cô hồi tưởng lại vừa nãy, Nguyên Tu đè bả vai cô, cô còn đang chờ anh nói ra câu kia... lời nói có lẽ đời này chỉ nói lần này.



Anh lại không nói gì cả.



Nhưng mà, anh hôn cô.



Lục Mạn Mạn dùng đầu ngón tay lạnh ngắt, chạm vào môi mình, trên môi còn mang theo xúc cảm mềm mại vừa nhẹ nhàng hôn cô.



Cô tin chắc, lúc anh hôn cô, là nhắm mắt, cho nên cô có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh đang khẩn trương run run.



Hóa ra mặt dày như Nguyên Tu, lúc hôn cô, cũng sẽ khẩn trương.



Cô không khỏi cười khẽ một tiếng.



Là cảm giác gì ư? Lục Mạn Mạn hồi tưởng, đại khái, chính là các ngôi sao trên bầu trời đều rung rung, sau đó vào một phút đôi môi hai người giao nhau, thì đột nhiên rơi xuống, rơi trên mặt đất, thành tia lửa chớp động.



Trên môi của anh còn mang theo mùi bia đậm đà, chết tiệt, miệng cô còn đầy dầu mỡ mùi lẩu này.



Gò má của Lục Mạn Mạn lại sôi lên.



Cô đỏ mặt, nhấc bút lên viết xuống bức thư: "Louis thân yêu, con có lẽ rất thích anh ấy."



***



Bịch, bịch.



Bịch bịch bịch, bịch.



Bịch bịch, bịch bịch bịch.



Tiếng gõ cửa phòng gỗ Cố Chiết Phong của Trình Ngộ giống hệt như chuỗi mật mã Morse.



Cố Chiết Phong thiết kế cho mỗi một người trong căn cứ tiết tấu gõ cửa riêng biệt, đây là cậu thông qua tính toán theo công thức chuẩn xác, hao tổn rất nhiều tâm huyết, cố ý thiết kế mật mã danh tính.



Nghe được tiết tấu tiếng gõ cửa khác nhau kia, cậu liền biết người ngoài cửa muốn tìm cậu là ai. Nếu như là Lý Ngân Hách đáng ghét, cậu sẽ không mở cửa; âm thanh của sinh vật nữ Lục Mạn Mạn, cậu cũng sẽ không mở cửa, ít nhất thì buổi tối không gặp.



Dĩ nhiên, biết ai gõ cửa, cũng không phải mục đích chính yếu nhất của Cố Chiết Phong, mục tiêu quan trọng nhất là vì phòng ngừa có người ngoài hành tinh biến thành hình dạng của đồng đội, lừa dối cậu mở cửa.



Để phòng ngừa, thậm chí cậu còn thiết kết một bộ mật mã cho Bé Cưng... Ừm, Caesar cũng xong rồi.



Khi nhận được một tờ giấy nhỏ về mật mã gõ cửa mà cậu phân phát, phản ứng của các đội viên đều không giống nhau. Lý Ngân Hách trực tiếp ném vào bồn cầu, hoàn toàn không muốn quan tâm cậu, còn trừng mắt nói với cậu: "Trong cái nhà này, phòng mà tôi không muốn vào nhất chính là phòng của cậu!"



A Hoành căn bản là không nhớ được, mà Nhâm Tường thì dứt khoát trực tiếp đạp cửa phòng, anh ta nói đây là phương thức gõ cửa đặc biệt nhất của anh, cậu vừa nghe cũng biết anh Tường của cậu đại giá quang lâm.



Hai người Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu, sau khi nhận được thẻ thì giống nhau như đúc, chỉ áp dụng mật mã Morse này thể hiện danh tính của mình với đối phương, rõ ràng là nhàm chán đến chết, nhưng hai người bọn họ còn chơi đến vui vẻ.


Bé Cưng từ nhà chó đi ra, chân trước bổ nhào về phía trước, cái mông vểnh lên, duỗi vươn mình thật dài, nó chậm rãi đến bên cạnh chậu của Caesar, lè lưỡn cuộn nước trong chậu uống.



Caesar lật mình, vẫn còn liều mạng giãy dụa.



Nó dùng phần mũi của nó húc húc, húc đến vị trí mép, rốt cuộc cũng thấy nó lật mình qua.



Bé Cưng tiếp tục trở về nhà chò ngủ ngon lành, mà Caesar chỉ lặng im trong chốc lát, rồi lại hướng phía mép chậu mà leo lên.



...



Ba người đàn ông mất ngủ, lại nhàm chán đến mức say sưa xem rùa đen leo tường.



Lúc này, ánh mặt trời rốt cuộc cũng xuyên qua mây xanh, từ đường chân trời nhảy ra ngoài. Ánh sáng ở phía đông tầng tầng lớp lớp nhuộm một vầng sáng.



Khuôn mặt của mọi người cũng bị mạ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.



Lại là một ngày mới.



Nguyên Tu nhìn về phía hai người bên cạnh: "Tập thể dục buổi sáng, hai mươi cây km?"



Nhâm Tường quả quyết gật đầu: "Đi thôi!"



Lý Ngân Hách suy nghĩ một chút, vẫn còn không tự nhiên mà uốn éo rồi trở về phòng thay đồ thể thao.



Nếu đã lựa chọn con đường này, lựa chọn chiến đội X của Trung Quốc, thì chính là có phúc cùng hưởng có họa phải cùng chia. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ giây phút này, phải càng nỗ lực hơn trước kia!



Tám giờ sáng ngày thứ hai, Lục Mạn Mạn mơ mơ màng màng ra cửa phòng, phát hiện phòng của các đội viên chiến đội X vẫn còn đóng chặt, đổi lại là trước đây, lúc này mọi người có lẽ đã sớm rời giường rửa mặt ăn sáng, sau đó bắt đầu một ngày huấn luyện.



Lục Mạn Mạn có chút tức giận, vì vậy lần lượt đặp phòng của các đội viên.



"Đều dậy hết cho tôi! Không phải là một trận đấu thôi sao, nhìn xem bộ dạng kinh sợ của các cậu đi!"



"Nguyên Tu nói không sai, là lúc trước thắng quá nhiều cho nên không chịu thua hả? Nếu như chút thất bại này cũng không chịu nổi, thì làm sao leo lên võ đài cao hơn lớn hơn, bục trao giải của cuộc thi thế giới, dễ lên như vậy sao?"



"Giống như các cậu vậy, chỉ một trận đấu đã đánh hạ các cậu giống heo chết, vậy thì các cậu cứ ngoan ngoãn ở trong nước làm no.1 của các cậu, võ đài cuộc thi thế giới cũng không hoan nghênh những đứa bé yêu chỉ biết nũng nịu trong lòng ngực mẹ!"



"Ngồi dậy huấn luyện, không cho phép ngủ nướng!"



Lục Mạn Mạn bên này đạp cửa phê bình, thì lầu dưới vang lên âm thanh cửa kẻo kẹt, Nguyên Tu cùng các đội viên mới vừa tập thể dục sáng sớm xong, mồ hôi đầm đìa đi vào phòng, trên vai còn vắt khăn lông trắng ướt nhẹp.



Bọn họ... không hẹn mà cùng nhìn về lầu hai.



Lục Mạn Mạn đứng ở lầu hai, sững sờ nhìn bọn họ, không kìm lòng nổi mà nấc một cái.



Ách~



Xấu hổ.



Hai bên đều trầm mặc một lát, thì Nguyên Tu liền hơi nghiêng đầu, xụ mặt nghiêm túc nói với mọi người: "Những lời phê bình của đội trưởng thân thiện, đã nghe chưa?"



"Đã nghe."



Câu trả lời cùng vang lên, mang theo nụ cười khẽ.



Đôi lời tâm tình của editor: Có người bắt đầu biết giải vây cho "bạn gái" rồi đó =)))