Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 11 : Thi chạy tiếp sức kỷ niệm ngày thành lập trường
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Biên tập: Xiaorong
Chương mười một
Thi chạy tiếp sức kỷ niệm ngày thành lập trường
“Anh ạ, đã gỡ xong sân khấu rồi ~”
“Đại ca, tất cả áp-phích truyền đơn đều OK.”
“Lâm Vi, thu xếp xong đường chạy, cũng thông báo đến các khoa, họ cũng tỏ vẻ thông cảm và ủng hộ, ừm, đã xong.”
Diệp Kính Văn xem hết tin nhắn rồi thay Lâm Vi trả lời từng cái một.
“Hôm nay thay đổi đường thi chạy tiếp sức nhanh quá ha? Nhóc con, tốc độ không tồi! Tôi cũng có tham gia thi, nhớ đến cổ vũ đó. Trần Dược”
“Ban văn nghệ bên này đã xong. Diệp Kính Văn ở chỗ cậu phải không? Nếu có thì bảo cậu ta gọi cho tớ. Ôn Đình.”
Diệp Kính Văn thả lại điện thoại vào túi Lâm Vi, sau đó bấm số di động Ôn Đình.
“Chị Đình, tìm tôi có chuyện gì?”
“Diệp Kính Văn, cậu rảnh rỗi gớm nhỉ? Còn đang ở phòng công tác sinh viên à?”
“Phải, chị đi phát tin truyền thanh, tôi lại không giúp được gì cho nên đang ở đây chờ chị sắp xếp công việc đây này.”
“Ha ha, bên truyền thanh xong rồi, tôi đang dưỡng sức để thi chạy, hội diễn văn nghệ chuyển sang hội trường, sân bãi còn chưa bố trí đâu.”
“Cứ yên tam giao cho tôi.”
“Ừ, cậu đi cùng Tất Linh nhé, giờ cậu đến sân vận động, chìa khóa ở chỗ tôi.”
“Được.”
Diệp Kính Văn mỉm cười dõi xuống Lâm Vi còn đang ngủ say, đem một cái nệm lớn bên cạnh nhét vào ngực anh, để anh ủ ấm.
Nhìn đồng hồ, lại nhìn thân trên trần trụi của mình, Diệp Kính Văn liền quyết định không đợi Hàn Dương nữa.
Đường đi từ phòng công tác sinh viên đến sân vận động cũng không xa, Diệp Kính Văn chạy bộ dọc đường, không đến năm phút thì tới.
“A, Kính Văn, tôi đang định đến phòng công tác sinh viên đưa quần áo đây!” Hàn Dương đang phóng xe đạp, thấy Diệp Kính Văn thì lao đến: “Sao cậu lại… cởi trần hả?”
Diệp Kính Văn lấy áo trên tay Hàn Dương khoác lên người.
“Sao, không tìm thấy áo?” Hàn Dương sâu xa cười nhìn Diệp Kính Văn.
“Ha ha.” Diệp Kính Văn quay đầu về phía Hàn Dương cười cười, “Có thể mượn xe của cậu không? Tôi đi sắp xếp hội trường.”
Hàn Dương gật đầu như gà mổ thóc, một Diệp Kính Văn bỗng nhiên khách sáo khiến cậu ta không quen chút nào.
“Không thành vấn đề, cố lên!” Vốn muốn vỗ vai anh em mấy cái để cổ vũ, nhưng khi nhìn đến làn da trần trụi kia, Hàn Dương đành rụt tay về.
Chín giờ rưỡi sáng, cả sân vận động đã được bố trí xong xuôi, áp-phích thật to dán ở lối vào, các loại biểu tượng trong sân, điểm tiếp đón vận động viên, vị trí MC, toàn bộ đều được an bài ổn thỏa.
“Còn nửa giờ nữa cuộc thi chạy tiếp sức kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ bắt đầu, thời tiết tuy không đẹp nhưng không thể ảnh hưởng nhiệt huyết của các vận động viên, mọi người có thể thấy, vận động viên viện hóa học đã sẵn sàng cả rồi…”
Radio bỗng vang tiếng, bình luận viên đã vào vị trí của mình, bắt đầu bình luận trên sân.
“Ồ…”
Mấy đứa cùng phòng tao nhìn mày, mày nhìn tao, chúng ta nhìn nhau.
“Được rồi, tôi đi đây.” Diệp Kính Văn kéo rương hành lý, quay đầu lại cười rộ lên, “Đừng có nhớ tôi đó.”
Sau đấy thoắt cái đã ra khỏi kí túc xá.
Diệp Kính Văn đi rồi, điện thoại ký túc bỗng vang lên.
“A lô, đây là phòng 303 tầng một ký túc xá nam đại học T, xin hỏi ngài tìm ai?” Là tiếng Hàn Dương, nghe lễ phép không chịu được.
Bên kia đầu dây im lặng chốc lát, sau đó một giọng nữ tao nhã vang lên.
“Diệp Kính Văn có ở đây không?”
“Đi vắng rồi, chị là?”
“Cô là mẹ nó.”
“…”
“Nó dọn ra ngoài phải không?”
“Ấy… đúng vậy, dì, bạn ấy vừa mới đi thôi.”
“Dì biết rồi, cám ơn cháu.”
Nói xong liền cúp điện thoại, Hàn Dương cầm ống nghe mãi không buông, nét mặt nghệt ra như vừa thấy ma.
“Má ơi, giọng mẹ nó nghe trẻ thật đó…”
Tiểu Chu hoài nghi nhìn Hàn Dương, “Mày nói nhảm vừa thôi…”
Hai người đang nói chuyện, chuông điện thoại lại vang lên.
“Alô, đây là phòng 303 tầng một ký túc xá nam đại học T, xin hỏi ngài tìm ai?”
“A, dì ạ, nó vừa mới ra ngoài mà.” Hàn Dương ngoắc mắt sang Tiểu Chu, bảo cậu ta tới gần nghe ké.
“Dì?” Đối phương cười lạnh một tiếng, “Gọi lại lần nữa xem nào.”
“Ấy, chị Ôn Đình ạ?” Hàn Dương lau mồ hôi lạnh, “Em xin lỗi nhé, vừa rồi mẹ Kính Văn gọi điện thoại tới, giọng hơi giống giọng chị, em cứ tưởng…”
“Không phải giải thích.” Ôn Đình chặn họng thằng nhóc, “Nếu cậu ta đi vắng thì thôi.”
“Chị tìm cậu ta có việc gì sao?”
“Tôi không gọi được di động cho cậu ấy, nếu cậu liên lạc được, bảo cậu ta tối nay tới chỗ liên hoan.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Hàn Dương nghiêm túc gật đầu với ống nghe, quay đầu bảo Tiểu Chu: “Bà chị Ôn Đình ghê gớm thật đấy.”
Hết chương mười một.