Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 12 : Cuộc chơi bắt đầu
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Biên tập: Xiaorong
Chươngmười hai
Cuộc chơi bắt đầu
Trong hội diễn văn nghệ buổi tối, tiết mục của học viện nào cũng cực kỳ đặc sắc, nghe nói bởi Diệp Kính Văn và Tất Linh duyệt tiết mục rất nghiêm khắc nên tất cả những tiết mục không đạt đều bị loại. Tuy rằng làm thế sẽ mất lòng nhiều người, nhưng chất lượng hội diễn được tăng lên đáng kể.
Tiểu phẩm quá chất, thời trang độc đáo, đơn ca chuyên nghiệp, khiêu vũ đã mắt… Tiết mục phong phú, đáp ứng sở thích từng người, trình tự tiết mục cũng được sắp xếp chu đáo, động tĩnh kết hợp, cao trào liên tục. Có điều, suốt cả chương trình không thấy Diệp Kính Văn xuất hiện.
Ôn Đình đứng sau sân khấu cười suốt, ánh mắt dõi lên sân khấu dịu dàng như mẹ nhìn con.
“Chị gái, vẻ mặt chị hơi quá trớn rồi đó.” Tất Linh lè lưỡi đứng bên cạnh.
Ôn Đình liếc xéo Tất Linh, bảo, “Vì đây là lần cuối cùng chị làm tổng đạo diễn sân khấu.”
Tất Linh nghi ngờ hỏi: “Vì sao?’
“Không thể tiết lộ.” Ôn Đình cười hiền hòa, vỗ vai Tất Linh, “Linh Nhi, chị rất coi trọng em nha.”
Tất Linh cười gượng, da gà nổi khắp người.
“Hai người nói gì thế?” Lâm Vi đến cạnh Ôn Đình, nhìn vẻ mặt quái lạ của hai cô nàng, “Đừng quên chút nữa mở tiệc ăn mừng đó.”
“Đừng bảo lại ăn lẩu nhé.”
“Gần đây có quán KTV rất được, còn có tiệc đứng, vừa ăn vừa hát.” Lâm Vi dừng một chút, rồi cười rộ lên: “Các cậu có vẻ ghét lẩu thì phải.”
“Không phải em ghét lẩu mà là ruột em nó ghét, ăn một lần tiêu chảy luôn.” Tất Linh cười ngần ngại với Lâm Vi.
Ôn Đình cúi đầu trầm tư, “Đi KTV cũng được, lâu lắm không hát, hơn nữa vừa vặn hôm nay ngày 10 tháng 11, hát cũng hợp lắm.”
“Diệp Kính Văn đâu?” Lâm Vi nhìn xung quanh một chút, giả bộ lơ đãng hỏi.
“Cậu ta nhắn tin bảo có việc không đến. Di động không gọi được, gọi về ký túc, bạn cùng phòng bảo cậu ta chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi?” Lâm Vi cau mày, “Vậy chúng mình đi, không đợi nữa.”
Dạ hội kết thúc, đám người hội sinh viên do Lâm Vi dẫn đầu, thong thả tới KTV.
Vì là hội họp tự phát nên miễn hết mấy bước tổng kết của chủ tịch và trưởng ban, mọi người vào KTV, không chút khách sáo vớ lấy chén dĩa gắp đồ ăn.
“Nhiều chuyện không phải như cậu nghĩ, tôi nghĩ chúng ta nên dành thời gian nói chuyện đàng hoàng.”
“Chị không phải giải thích, chị đã không biết quý trọng thì để tôi.”
“Quả nhiên.” Ôn Đình hạ mắt xuống, “Cậu thích cậu ấy?”
“Chị nói không sai, tôi thích anh ta, hơn nữa, tôi sẽ khiến anh ta cũng thích tôi.”
“Nhỡ rõ lời tôi nói không? Cậu thích ăn lẩu kiểu gì thì tùy, nhưng đừng làm hỏng nước của tôi.”
Diệp Kính Văn cười lạnh: “Tôi đối với chị, không có hứng thú.”
“Tôi biết cậu là loại người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, có lẽ sẽ KO cả tôi, có điều, tôi không phải tình địch của cậu, cậu nhận sai mục tiêu rồi.”
“Ồ? Chị không phải bạn gái Lâm Vi?”
“Không phải.”
“Trên diễn đàn nói hai người là một cặp?”
“Trên đấy còn bảo ngày mai tận thế ấy chứ.”
“Thế…” Khóe miệng Diệp Kính Văn cong lên một nụ cười lạnh lùng, “Tình địch của tôi là ai?”
“Tôi không rõ lắm.”
Diệp Kính Văn yên lặng một lát, rồi lạnh nhạt nói: “Ôn Đình, tôi cảnh cáo chị, người chống lại tôi, không có kết cục tốt đâu.”
“Ha ha, lộ đuôi sói rồi kìa.” Ôn Đình khẽ cười, nhìn thoáng qua Lâm Vi đã ngủ say, “Lâm Vi, tớ cầu nguyện cho cậu.”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng gạt tóc mái xõa ra trên trán Lâm Vi, bảo Ôn Đình: “Bây giờ tôi muốn đưa anh ta về chỗ tôi.”
“Tùy cậu.” Ôn Đình xoay người, mang theo vẻ duyên dáng đi khỏi.
Diệp Kính Văn gật đầu mỉm cười, hôn hôn lên trán Lâm Vi.
“Lâm Vi, tôi nghĩ, cuộc chơi của hai ta nên bắt đầu thôi.”
Hết chương mười hai.