Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 27 : Lần đầu mâu thuẫn
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Mấy tuần kế tiếp Diệp Kính Văn vẫn không có cơ hội gặp Lâm Vi.
Cuối học kì Hội học sinh mới tổ chức kế hoạch giải trí của Ban Văn Nghệ, cho nên có nhiều cuộc họp Lâm Vi không cho Diệp Kính Văn tham gia.
Lâm Vi ít khi chủ động nhắn tin, Diệp Kính Văn gửi tin một lúc lâu mới có hồi âm.
“Tối nay cùng ăn cơm nha?”
“Tối nay tôi phải làm thí nghiệm, hôm khác đi”
Cái hôm khác đó là không bao giờ có.
Diệp Kính Văn rất khó chịu, Lâm Vi làm Chủ tịch nên rất bận, nhưng chẳng lẽ ngay cả ăn uống cũng không có thời gian?
“Lâm Vi, tôi muốn gặp anh”
“Kính Văn, tôi đang vội lắm, lúc khác nói chuyện nhé?”
Điện thoại cứ vậy bị ngắt.
Diệp Kính Văn chỉ biết cười trừ, Chủ tịch nhà ta bận đến vậy sao? Có lẽ vậy, nghe nói Hội sinh viên và Đoàn khoa có chút mâu thuẫn, Lâm Vi cả ngày chạy qua chạy lại thật khiến người ta đau lòng mà.
Diệp Kính Văn đành phải mua thật nhiều đồ ăn gửi cho Lâm Vi.
Hai người gần như không có cơ hội gặp mặt.
Khi làm thí nghiệm, lão sư cũng đôi khi nhắc đến Lâm Vi, lấy Lâm Vi so sánh với Diệp Kính Văn, mỗi lần như vậy Diệp Kính Văn lại thấy tâm tình tốt hẳn.
Cái cảm giác chỉ hai người chúng ta mới thật xứng đôi, thậm chí cảm thấy tự hào vì Lâm Vi.
“Đúng rồi, Chủ tịch Lâm Vi thật sự rất lợi hại, lần này còn thay mặt cho trường tham gia diễn giải tranh tài” Hàn Dương nhìn Diệp Kính Văn nói.
Động tác Diệp Kính Văn dừng lại một chút, sau đó đưa nhíp cho Hàn Dương.
“Giúp tôi gắp miếng da này một chút”
“Ừ, tiếp theo làm gì?” Hàn Dương thôi không buôn chuyện nữa, tiếp tục chú tâm vào việc.
Lần này Diệp Kính Văn mổ chính, Hàn Dương làm trợ thủ
“Tách xương quai xanh dưới tĩnh mạch” Động tác Diệp Kính vẫn sạch sẽ lưu loát tỉ mỉ “Kẹp hai bên lại, ok”
Vẫn như hằng ngày như Hàn Dương cảm thấy Diệp Kính Văn rất lạ, động tác vẫn liên tục nhưng mặt thì lạnh như băng rất dọa người
Chuông tan học vang lên, Diệp Kính Văn là người rời khỏi lớp đầu tiên.
Gọi điện cho Lâm vi, máy bận.
Diệp Kính Văn nhíu mày, tiếp tục gọi qua, gọi đến gần mười cuộc mới có người bắt máy.
“Kính Văn, sao vậy?” Giọng nói vẫn như trước mang theo ý cười.
Chỉ Diệp Kính Văn cảm thấy, giọng nói cậu xa thật xa, gần như xa lạ.
“Trưa nay cùng ăn cơm đi, phòng ăn ngoài cổng trưởng”
“Trưa nay….”
“Không gặp không về”
Dứt lời Diệp Kính Văn liền ngắt điện thoại.
Đứng trước cửa phòng ăn chờ thật lâu mới thấy Lâm Vi chạy đến
“Sao vậy? Tâm tình không tốt sao?” Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn cười dịu dàng, Diệp Kính Văn cứ thế bước vào.
Lâm Vi hơi xấu hổ, đành phải nối đuôi Diệp Kính Văn.
Một chút cơm rớt xuống, Lâm Vi bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, trong lòng thấp thỏm không yên.
Lại làm gì chọc đến hắn rồi? Lâm Vi nghĩ mãi không ra.
“Gần đây anh bận việc gì?” Diệp Kính Văn đột ngột hỏi.
Diệp Kính Huy cười cười “Kính Văn, mai anh lên máy bay về Mỹ”
“Ừ”
“Anh đi mà không thấy em vui chút nào nhỉ?” Diệp Kính Huy tiếp tục chọc ghẹo.
“Tôi rất vui, nhìn không thấy sao?” Diệp Kính Văn nhìn hắn nhếch miệng cười, tiếp tục làm mặt lạnh mặc quần áo.
“Thằng nhóc này, lúc nào cũng cung kính với anh hai, chỉ tỏ thái độ chán ghét với mình anh thôi” Diệp Kính Huy cười trừ, suy tư nhìn em trai hắn.
“Tôi đã bảo chúng ta không thể hòa thuận được, tôi là sao Hỏa còn anh là sao Diêm Vương”
“Tốt lắm, mai anh đi. Anh trai này thật tội nghiệp” Diệp Kính Huy lắc lắc đầu xoay người dọn hành lí.
Diệp Kính Văn thở dài nhìn theo bóng lưng hắn.
Anh à, nếu anh bớt nói vài câu thì tôi có thể thay đổi 180 độ vì anh.
Tiếc là anh chỉ biết đắm mình trong trụy lạc.
Diệp Kính Huy dọn đồ xong thì nằm dài bên cạnh Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn mở laptop vào diễn đàn của Chu Phóng.
“Chuyện tỏ tình đã được đích thân Bảo Đinh ra mặt giải thích, xin đừng nhắc lại nữa, ngoài ra Bảo Đinh cũng đã giải thích vấn đề tranh chấp giữa hai bên, đó không phải là sao chép, có nét miêu tả giống trường Nhân Xuyên cũng chỉ là vô tình, hai chúng tôi cùng học một trường, trường học có hai gốc cây cổ thụ. Nếu bảo là sao chép thì chẳng đáng phải phải cãi vả, tôi cũng không quan tâm. Tôi và Bảo Đinh đã chấp nhận làm bạn hữu, ngừng đấu đá nhau đi, mọi người làm tôi mệt óc lắm”
“Bạn đọc nữ cũng đừng hao tâm tổn trí tìm hiểu chuyện xưa của tôi và Bảo Đinh nữa, trên mạng lưu trữ rất nhiều hình ảnh của Chu Phóng, có cả hình lúc mới 5 tuổi, cũng đừng bàn luận chuyện ai công ai thụ trên diễn đàn của tôi, vấn đề này chẳng đáng để thăm dò đâu. Vâng, sách mới đã được xuất bản, mong mọi người ủng hộ”
“Đó là ai vậy?” Diệp Kính Huy tò mò, em trai từ trước đến giờ đâu thích mấy thứ này, làm sao lại có hứng thú với mấy cái diễn đàn này vậy.
“Tình địch của em, ai….” Diệp Kính Văn nhún vai “Trước đây còn xem anh ta là bạn bè, không ngờ làm thù địch còn đáng sợ hơn”
“Nga? Muốn anh xử hắn không” Diệp Kính Huy cười rất rạng rỡ.
Diệp Kính Văn liếc hắn một cái “Nhắc lại lần nữa, chuyện của em anh bớt chúi mũi vào”
Diệp Kính Huy ngoan ngoãn gật đầu rồi xoa đầu em trai “Dù sao cũng không quản được, mai anh phải về Mỹ rồi”
Dĩ nhiên sẽ quay lại sớm thôi, những lời này Diệp Kính Huy không nói ra.
Ngày hôm sau, Diệp Kính Văn tiễn anh trai ra sân bay sau đó về nhà.
Trên đường nhìn các cặp tình nhân thân thân mật mật cũng có chút khó chịu.
Thật muốn trói Lâm Vi bên mình, mỗi khắc không rời xa.
Nhưng tính cách cậu ấy mạnh mẽ như vậy, càng làm tới càng hỏng bét, đến thời gian ăn cơm cũng không có, yêu một người như vậy đúng là tự làm tự chịu.
Đang suy nghĩ miên man thì nhận được điện thoại của Ôn Đình.
“Kính Văn, cậu có biết hôm nay là sinh nhật Lâm Vi không?” Ôn Đình nói ngay vào vấn đề.
Diệp Kính Văn im lặng một lúc “Cảm ơn chị đã nói, tôi quả thật không biết”
Ôn Đình sửng sốt “Cậu ấy không nói?”
“Ừ”
“Xin lỗi, tôi còn nói ra, tối nay tôi không đi sinh nhật, dành cho hai người khoảng không gian riêng tư nha”
Diệp Kính Văn cười cười “Mọi người cứ đi đi, tôi sợ đi cùng thì mọi người không vui”
“Còn nữa, tối qua Lâm Vi say rượu nên Chu Phóng chở về, cậu ấy không mang theo điện thoại, tôi nói một tiếng để cậu không lo lắng”
Quả nhiên tối qua không về là đi gặp Chu Phóng, còn nói đi KTV với bạn, buồn cười thật.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị” Diệp Kính Văn cúp điện thoại.
Gọi điện cho Lâm Vi quả nhiên vẫn không kết nối được.
Lâm Vi, tôi luôn nhẫn nhịn anh, đáng tiếc anh lại chọc tôi điên nữa.
Xem ra không thể mềm mỏng với anh rồi. Không phải tôi nên chứng mình Diệp Kính Văn tôi không dễ chọc vào đâu