Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 28 : Lại bị từ chối

Ngày đăng: 22:28 19/04/20


Nguồn: kamochan.wordpress.com



Diệp Kính Văn gửi tin nhắn cho Lâm Vi “Tối nay rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh”



Nhưng vẫn không có hồi âm.



Diệp Kính Văn ngồi trên sofa xem đá banh, đặt điện thoại trên bàn, chỉ muốn nghe tiếng chuông báo từ Lâm Vi vang lên.



Đáng tiếc không có.



Cả buổi trưa cũng không có.



Trời chập tối, Diệp Kính Văn chịu không nổi đành phải gọi qua lần nữa.



“Kính Văn? Xin lỗi. điện thoại hết pin nên không kịp trả lời tin nhắn” Giọng nói Lâm Vi vẫn mang theo nụ cười ấm áp.



“Nếu tôi không gọi chắc anh cũng quên tôi là ai luôn rồi” Diệp Kính Văn cũng cười nhưng bên kia Lâm Vi chỉ thấy lạnh xương sống.



“Kính Văn, hôm qua tôi say….”



“Đừng giải thích nữa” Diệp Kính Văn khẽ thở dài.



Tại sao lại nói dối? Nếu đồng ý ở bên tôi thì tại sao cứ xem tôi như người ngoài?



Lâm Vi, rốt cuộc đang nghĩ gì?



“Lâm Vi, tối nay qua chỗ tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh”



“Tôi…” Lâm Vi im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu đáp ứng “Được rồi, tôi cũng muốn nói chuyện với cậu một chút”



Khoảng 8 giờ tối, Lâm Vi cầm một trái táo đến nhà Diệp Kính Văn.



Cửa mở ra, có lẽ Diệp Kính Văn đã đợi thật lâu.



Lâm Vi thay dép nhẹ nhàng bước vào.



Bên trong không mở đèn, tivi vẫn phản chiếu ánh sáng lên sàn nhà, Diệp Kính Văn ngồi trên sofa, mặt lúc sáng lúc tối không nhìn rõ tâm trạng.



“Kính Văn, sao không bật đèn?” Lâm Vi dò dẫm công tắc, đèn đột ngột bật lên chói mắt. Nhớ tới lần hắn ngồi một đống tại phòng vũ đạo, Lâm Vi lại đau lòng.



“Lâm Vi, nghe nói lần này anh đoạt giải hai?” Đèn sáng lên, Diệp Kính Văn đứng dậy, mặc dù đang cười nhưng Lâm Vi vẫn thấy phía sau lạnh ngắt.



“Ừ…” Lâm Vi ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính Văn.



“Tôi không ăn táo” Diệp Kính Văn vẫn cười “Lúc ở nhà anh tôi đã không ăn táo, anh không chú ý sao?”



“Mỗi lần ăn là bị đau bao tử”



“Xin lỗi…” Lâm Vi lung túng rút trái táo lại, không biết phải cất đi đâu.



Diệp Kính Văn nhận lấy cái túi trong tay cậu đặt lên bàn khẽ thở dài



“Lâm Vi, ở bên tôi khổ sở lắm sao?”



Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lâm Vi chỉ thấy lòng đau xót, có lẽ đã quá lạnh nhạt nên hắn mới có suy nghĩ đó.



“Không phải vậy, chỉ là… tôi không quen có người can thiệp vào cuộc sống của mình”



“Chu Phóng và Ôn Đình thì được, Diệp Kính Văn thì không được?”



“Không phải, cậu không giống bọn họ…”



“Không giống chỗ nào, mỗi lần anh có chuyện gì cũng tìm đến bọn họ, tôi là bù nhìn, chờ anh rảnh rỗi mới nhớ tới phải không?”



“Kính Văn, tôi thích cậu” Lâm Vi nhích lại gần muốn ôm lại bị Diệp Kính Văn đẩy ra.



“Anh thích tôi?” Diệp Kính Văn cười cười “Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì cả”
Không thể với Chu Phóng nên lấy mình làm vật thay thế, cậu ấy không muốn bị tổn thương, cũng không muốn Chu Phóng khó xử.



Quả là ý tưởng hay.



Lâm Vi, quả nhiên tôi đánh giá thấp anh.



Đáng tiếc không cách nào khác, sớm biết anh không phải thiên sứ thiện lương nhưng tôi vẫn yêu anh.



Xóa dòng tin nhắn được lưu trên máy, đột nhiên nhận được một tin nhắn khác, Diệp Kính Văn mở ra xem, là anh ba của hắn.



“Anh đã về rồi, vẫn muốn nói cho cậu biết một tin tốt, tuần sau anh trai lại tới tìm cậu”



Diệp Kính Văn chỉ biết lắc đầu, tên Diệp Kính Huy này, cái cách thuyết phục người khác vẫn có chút trẻ con”



“Muốn thì tới, miễn là tránh xa tôi ra”



“Không thành vấn đề, còn nữa, cuối tuần sinh nhật rồi, muốn cái gì? Anh mua đồ Mĩ về cho nha”



“Muốn mạng của anh”



“Ha ha, thằng nhóc này nói chuyện làm người ta không thương nổi, được rồi, anh đem về điện thoại đời mới nhất được không? Có chụp hình nữa, có thể lưu hình tình nhân bé bỏng của cậu để tối hôn ngủ cho dễ”



“Tôi không có sở thích biến thái như vậy”



“Được rồi, điện thoại nha, trắng hay đen?”



“Sao cũng được. Tôi đang học, không nói với anh nữa. Đến thi nói một tiếng, tôi ra đón”



“Ừ, bái bai”



Diệp Kính Văn suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Lâm Vi.



“Lâm Vi, cuối tuần là sinh nhật tôi, anh cùng đón nha?”



Lần này có hồi âm rất nhanh “Tốt, muốn quà gì?”



Rất muốn anh a…Đáng tiếc anh không cho.



“Không cần, anh đến đây là được rồi, chúng ta cùng nhau nói chuyện”



“Ừ, tối đó tôi qua, chuẩn bị bánh sinh nhật đi”



Cả tuần trường học bận bịu với đoàn khảo sát, công việc tăng cao. Lịch học của Diệp Kính Văn thay đổi chóng mặt, cả ngày bùi mình trong phòng thí nghiệm, giải lao thì chạy tới chạy lui, bận rộn như vậy nên thời gian trôi qua rất nhanh.



Đã đến cuối tuần.



Sinh nhật Lâm Vi tháng 3 ngày 21, 321, số đẹp, lúc đầu xem hồ sơ của Hội sinh viên đã chú ý ngay lập tức.



Có lẽ mình vẫn không tự chủ được mà chú ý mọi thứ liên quan đến cậu ấy, từ việc cậu ấy thích ăn cay, sinh nhật cậu ấy, màu cậu ấy thích…



Nhưng cậu ấy thì không.



Mặc dù người ta vẫn bảo tình yêu không cần phải công bằng, nhưng Diệp Kính Văn vẫn khó chịu, bởi vì cậu ấy gần như không thèm để ý.



Sinh nhật Diệp Kính Văn cách Lâm Vi đúng một tuần.



Nhớ Lâm Vi đã đồng ý cuối tuần sẽ qua, Diệp Kính Văn vẫn mơ hồ trông đợi.



Có thể nhân dịp này hóa giải khúc mắc giữa hai người.



Không phải gấp gáp muốn thân thiết với cậu ấy, chẳng qua chỉ muốn cậu ấy hiểu hai người là người yêu chứ không phải bạn bè hauy thậm chí là người dưng.



Muốn cậu ấy quan tâm mình hơn một chút, không mong cậu ấy nhắn tin hỏi thăm, chỉ cần cậu ấy nhớ trả lời tin nhắn hơn là không nghe điện thoại không thấy mặt mũi, vậy là được rồi.



Nhưng Diệp Kính Văn không nghĩ tới sinh nhật này tạo nên một bước ngoặc lớn trong mối quan hệ giữa hai người