Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 29 : H

Ngày đăng: 22:28 19/04/20


Sáng thứ bảy, Diệp Kính Văn đã dậy sớm từ để đi siêu thị.



Vốn là muốn cùng cậu ấy ra ngoài ăn, nhưng nghĩ lại vẫn thấy ăn tại nhà vẫn tốt hơn.



Cố ý đi siêu thị chọn nguyên liệu làm lẩu, vẫn theo thói quen chọn một phần hải sản cay, sau đó lục lọi trí nhớ mua những món Lâm Vi thích.



Đậu hủ, thịt bò, thịt cá, thịt heo,…



Mua thật nhiều thứ rồi về nhà nấu, sau đó tắm rửa sạch sẽ chờ Lâm Vi đến.



Vì đêm qua tâm trạng không vui nên ngủ không được ngon giấc, đến chiều thì mệt lả nên ngủ thiếp đi trên sofa.



Lúc thức dậy thì cũng đã gần tối rồi, đồng hồ trong phòng chỉ 7 giờ, trên tivi cũng bắt đầu phát sóng các tin tức trong ngày.



Diệp Kính Văn lấy điện thoại gọi cho Lâm Vi.



“Lâm Vi, sắp tới chưa?”



Bên kia im lặng hồi lâu, giọng nói có vẻ lúng túng “Xin lỗi Kính Văn, đột nhiên có chút việc gấp…”



Diệp Kính Văn chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, lạnh lùng cười với điện thoại.



“Chuyện gì mà gấp?”



“Một người bạn gặp chuyện, bây giờ tôi phải…”



Hình như cậu ấy đang ngồi trên taxi, có thể nghe được tiếng nhạc êm ái âm vang.



“Kính Văn, xin lỗi, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi chạy qua…”



“Tôi chờ anh đến 11 giờ”



Diệp Kính Văn nói xong thì cúp điện thoại.



Thời gian chầm chập trôi qua.



Diệp Kính Văn mặt không cảm xúc ngồi xem những cặp tình nhân đang anh anh em em trên tivi, quan sát cây kim đồng hồ chuyển động.



Chín giờ



Mười giờ



Mười một giờ…



Cậu ấy không tới, ngay cả một cuộc gọi cũng không có.



Diệp Kính Văn nhếch mệnh cười lạnh lùng, nếu như mình là con gái thì có lẽ lúc này nên khóc một trận cho đã.



Không sai, cậu ấy vẫn không thay đổi chút nào, xem bạn bè còn quan trọng hơn người yêu, vì không muốn làm cậu ấy tổn thương nên mình luôn bao dung nhẫn nhịn.



Nhưng cậu ấy cho đến giờ vẫn không nghĩ cho tình cảm của mình.



Khi còn bé, cha mẹ làm việc bận rộn, anh hai cũng làm việc, anh ba cả ngày ham mê tửu sắc, chỉ một mình mình trong căn phòng rộng lớn.



Huấn luyện viên rất nghiêm khắc, mỗi khi chân đau muốn rụng rời vẫn cắn răng kiên trì đứng dậy.



Dần dần yêu khiêu vũ, thích nhốt mình trong phòng cả ngày tự do nhảy nhót.



Vốn nghĩ rằng cuộc sống sẽ cô độc như vậy đến già.



Cô độc đến già.



Nhưng rồi một ngày Lâm Vi đột nhiên chen chân vào thế giới này.



Nụ cười ấm áp của cậu ấy, giọng nói bình thản của cậu ấy, đôi khi còn là một người gian xảo….



Đều khiến mình không tự chủ được mà chú ý quan tâm.



Nhưng mình là gì trong thế giới của cậu ấy? Công cụ để thử nghiệm tình yêu? Thằng nhóc để thi thoảng rảnh rỗi mới nhớ đến?



Bạn hữu gặp chuyện liền không thèm giữ lời hứa với mình.



Từ nhỏ đến lớn chỉ đón sinh nhật một mình, lần này chỉ hy vọng có cậu ấy bên cạnh, mà cậu ấy lại ném mình qua một bên mà đi lo cho đám bạn bè khốn kiếp?



Diệp Kính Văn chỉ cảm thấy lòng mỗi lúc một lạnh, mỗi lúc một thất vọng.



Thật muốn dùng sức bóp nát trái tim để xem nó vấn đề gì.



Thực ra có thể dùng chút thủ đoạn để đoạt lấy cậu ấy, nhưng chỉ vì quá yêu nên không muốn cậu ấy khổ sở, nên vẫn phải bao dung nhẫn nhịn.



Còn anh thì sao hả Lâm Vi? Đem tình yêu của tôi để giết chết tôi là điều anh muốn sao?




“Ư…”



Thật thoải mái…



“Kính văn…” Gọi tên của đối phương cuãng không phải là chuyện xấu hổ như tưởng tượng.



Diệp Kính Văn nghe thấy Lâm Vi không tự chủ được ngọt ngào rên rỉ tên mình thì động tác càng mạnh mẽ, đầu lưỡi linh hoạt vuốt ve thứ nóng rực kia.



Liếm rồi thả, nuốt ra nuốt vào khiến Lâm Vi rung rẩy thở dốc từng trận.



Cảm nhận được cậu đã không chịu nổi, Diệp Kính Văn hút một hơi, toàn thân Lâm Vi co quắp, chất lỏng màu trắngđục bắn hết vào miệng Diệp Kính Văn.



Dễ chịu hơn nhiều.



Toàn thân thoải mái như đang nằm trên cỏ đón ánh nắng mặt trời, mệt mỏi không muốn di chuyển.



Lâm vi nằm dài trên giường, cao trào qua đi, tròng mắt cũng sáng tỏ vài phần.



Diệp Kính Văn nhẹ nhàng thổi khí bên tai, giọng nói dịu dàng khiến người ta tan chảy.



“Lâm Vi, anh muốn em”



Nhẹ nhàng liếm tai cậu, Diệp Kính Văn nói ra khát vọng bấy lâu mình chôn giấu trong lòng.



“Được không?”



Mong đợi nhìn Lâm Vi, đôi mắt cậu ấy cũng không còn những khổ sở bài xích, nét cười trong đôi mắt cong cong che đi một tia ngượng ngùng.



“Được…”



Lâm Vi vùi đầu trong hõm vai Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng cắn một cái “Dược hiệu còn chưa hết…Giúp em giải quyết đi” *dụ thụ quá, chịu hông nổi uhuhu*



Diệp Kính văn cánh vành tai của cậu, thành công khiến cậu khẽ run rẩy.



Ngón tay trượt từ phần lưng bóng mịn, men theo sóng lưng đi xuống.



Cảm nhận được ngón tay Diệp Kính Văn trượt qua hông tiến đến nơi tư mật, toàn thân Lâm Vi cứng đờ.



Không khí có chút lúng túng, ngón tay Diệp Kính Văn đánh một vòng ác liệt xung quanh, thỉnh thoảng nhấn một cái ở trung tâm làm Lâm vi khẽ rùng mình.



Nhưng cơ thể Lâm Vi vẫn căng cứng.



Diệp Kính Văn vẫn kiên nhẫn, ngón tay tại đó vòng tới vòng lui, lướt mãi vẫn không chịu nhét vào.



Cứ như đang cố ý hành hạ cậu.



Đôi môi nóng bỏng hôn dọc từ cổ Lâm Vi xuống, vừa hôn vừa cắn lưu lại nhiều dấu vết mờ ám.



Dược hiệu chưa hết, cơ thể Lâm Vi lại nóng lên, thứ cứng rắn của Diệp Kính Văn vẫn tì trên bụng, dĩ nhiên Lâm Vi cảm nhận được, nhưng mà… cái nơi yếu ớt phái sau kia chỉ mới dùng tay chạm vào thôi đã thấy kì quái như vậy, nếu bị nhét vào có thể chịu được sao?



Nhưng Diệp Kính Văn chậm chạp không chịu vào có lẽ cũng chịu đựng rất cực khổ…



Lâm Vi điều chỉnh tư thế một chút, nhẹ nhàng kẹp hai chân ngang hông Diệp Kính Văn.



“Tiếp tục…”



Diệp Kính Văn cười xấu xa gật đầu, tuyệt quá, giây phút này cuối cùng cũng đến.



Ngón tay nhẹ nhàng len vào ấn hai cái, nặn chút gel bôi trơn từ cái bình bên cạnh.



Lâm Vi thấy gel bôi trơn thì mặt đỏ lên, giấu đầu vào ngực Diệp Kính Văn.



Cảm giác lạnh như băng, nhưng tại nơi đó lại có phần thoải mái.



Ngón tay Diệp Kính Văn khẽ thám hiểm bên trong, cảm nhận được sức nóng từ cậu, nơi trước giờ chưa ai chạm vào mềm mại mà nóng chặt, ngón tay cứ thế chuyển động tùy ý, Diệp Kính Văn cảm thấy thật hài lòng.



Mình là người đầu tiên có thể chạm vào cậu ấy, cậu ấy dám vất bỏ tự ái cố chấp, rõ ràng là cũng yêu mình.



Có lẽ người này tính cách mạnh mẽ, chẳng qua là không biết cách biểu lộ tình cảm thôi.



Diệp Kính Văn tăng thêm một ngón tay, cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Vi, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày chứ không có chút gì là không thoải mái, nhẹ thở hắt ra rồi khuyếch trương bên trong.



Hai ngón tay nhẹ nhàng nới rộng tràng bích, tìm kiếm một điểm nhạy cảm bên trong.



Thân thể Lâm Vi đột ngột run rẩy kịch liệt.



Rồi nhẹ nhàng thở dốc.



“Kính Văn, đừng làm vậy” Mặt Lâm Vi đỏ đến dọa người, nắm lấy cái tay đang làm loạn trong cơ thể mình.