Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 34 : Hành hạ thống khổ

Ngày đăng: 22:28 19/04/20


Cuộc thi hung biện và diễn giảng tranh tài thành công khiến mối quan hệ giữa Hội học sinh và Đoàn trường trở nên gắn bó hơn.



Vốn là nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau.



Bây giờ hợp tác lại nên thắt chặt hơn tình hữu nghị giữa hai bên.



Đặc biệt là hai nhân vật chủ chốt Diệp và Tiêu kia lại có thêm nhiều thời gian ở bên nhau đàm đạo.



Đây là chủ đề rất sôi nổi trên diễn đàn.



Tiêu Phàm lấy cớ bàn công việc để hẹn Diệp Kính Văn ăn cơm, Diệp Kính Văn cũng không từ chối.



Hai người trên bàn ăn đa phần đều bàn công việc, bàn kế hoạch, những chuyện lý thú trong trường, cách nhìn cuộc sống.



Giống như bằng hữu hiểu rõ nhau.



Đôi lần Tiêu Phàm vô tình nhắc đến vấn đề tình yêu, Diệp Kính Văn chỉ cười tiếp chiêu.



Bởi vì trong lòng đã có người thương nên thái độ của Diệp Kính Văn đối với Tiêu Phàm chẳng qua chỉ là “ngươi tùy tiện nói, ta tùy tiện nghe”.



Tiêu Phàm cũng ở trước mặt hắn khoe sự tài hoa múa mép của mình.



Tài tử khoa Luật rất có tài ăn nói, kiến thức uyên bác, quan điểm đặc biệt, suy nghĩ nhanh nhẹn.



Những ưu điểm này Diệp Kính Văn dĩ nhiên nhìn ra, nhưng vẫn dùng thái độ bình thương, không hài lòng cũng không chối từ.



“Kính Văn a, cậu không cảm thấy như vậy rất không công bằng với tôi?” Tiêu Phàm cười rất bất đắc dĩ “Giữa chúng ta có chung nhiều chủ đề như vậy, tán gẫu cũng hợp nhau, tại sao không thể tiển triển thêm một bước?”



Diệp Kính Văn cười nhạt “Tôi không phải người đa tình”



“Tôi cũng là người thủy chung, nhưng đối tượng vẫn có thể thay đối, đúng không?”



Lại bàn ra.



Diệp Kính Văn cười cười không trả lời.



“Hay là chúng ta cứ thử gặp gỡ một thời gian?”



“Tôi đã có người yêu, anh biết mà”



“Không định ăn vụng?”



“Xe lửa lệch đường ray chỉ có một con đường chết, hiểu không?” Ngón tay Diệp Kính Văn vô tình học theo động tác gõ mặt bàn của Lâm Vi.



Tiêu Phàm cười cười gật đầu nói “Ừ, có lí”



“Chúng ta chỉ có thể là bạn bè, hoặc là không nhìn mặt nhau, chọn đi”



Tiêu Phàm nhún vai “Có bạn bè như cậu, chỉ có thể nhìn không thể ăn sẽ khiến tôi rất uất ức, cậu biết không?”



“A, tôi biết, nên mới bảo để anh chọn”



“Nhưng là tôi cam tâm chịu uất ức” Tiêu Phàm cười rạng rỡ “Vậy làm bạn bè đi, hai người đàn ông to lớn còn đôi co thật không thuận mặt”.



“Tôi thừa nhận giữa chúng ta rất hợp nhau, chỉ trừ tình yêu” Diệp Kính Văn cụng ly Tiêu Phàm “Chúng ta quá giống nhau, không thích hợp”



Tiêu Phàm rất sảng khoái uống một hơi.



“Được rồi, theo đuổi cậu lâu như vậy còn không khiến cậu động lòng, cái này không phải vì tôi không có sức hấp dẫn mà là do cậu không có mắt”



“Ừ, tiêu cự trong mắt tôi chỉ tập trung vào Lâm Vi”



Hai người nhìn nhau hồi lâu.



Tiêu Phàm đột nhiên cười rất quỷ dị “Cậu biết Chu Phóng không?”



Diệp Kính Văn mặt không đổi sắc “Biết”



“Là bạn bè nên nhắc nhở cậu một chút, Chu Phóng đó là núi lửa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ”
“Bài viết kia là em gửi đi”



“Để tỏ tình với Chu Phóng”



Nụ cười Diệp Kính Văn tà ác mà lạnh lùng, Lâm Vi quay đầu đi không nhìn hắn, hai tay nắm tay ga giường.



Chân bị tách ra, Lâm Vi nhắm mắt để hắn thủ tiêu tầng quần áo cuối cùng.



“Kính Văn, em thích anh….Thật….” Giọng nói thoát ra ngoài có chút run rẩy.



“Thích hơn Chu Phóng?”



“Không phải vậy, không phải như anh nghĩ, hiện giờ em không thể giải thích được, nhưng xin hãy tin em….Tin em được không?” Lâm Vi vùi đầu vào lòng Diệp Kính Văn, hai chân chủ động quấn quanh hông hắn “Anh muốn em chứng minh phải không? Em cho anh xác nhận”



Nói xong liền kéo gần khoảng cách, tay chạm vào nửa dưới của Diệp Kính Văn, để huyệt sau ngượng ngùng trước hạ thân hắn.



“Chứng minh vậy sao?” Diệp Kính Văn lạnh lùng cười “Anh vốn cho là, có được thân thể em sẽ rất vui vẻ”



“Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh mới là người đáng thương hại nhất”



“Anh rất ngu phải không?”



Diệp Kính Văn cười, dùng sức nhấn eo đi vào.



“A……” Lâm Vi sợ hãi kêu lên, không được bôi trơn khiến nơi tiếp xúc đau rát.



Sự ma sát mãnh mẽ giống như lộng phá bên trong thành từng mảnh.



Một dòng máu nóng ẩm chảy ra.



“Lâm Vi, em phải nhớ anh, phải nhớ nhiều hơn hắn”



Hung hăng đâm vào, hai chân Lâm Vi run rẩy không ngừng.



“Đánh mất anh, em sẽ hối hận”



Mỗi lần tiến vào lại vang lên âm thanh như bùa chú, máu trong cơ thể tràn ra vẫn không giảm được chút đau đớn nào.



Lâm Vi há to miệng thở dốc để tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể nào chịu được sự thô bạo của đối phương.



“Đau….đau quá…” Tiếng rên rỉ bi ai nhưng không nhận được sự thương tiếc của người nọ.



“Em biết anh đau đớn lắm không? Lâm Vi, em xem anh như con khỉ để đùa cợt thấy rất vui phải không” Trên đầu truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Lâm Vi.



“Kính Văn…Tại sao…không….tin em….”



Giọng nói nức nở đứt quảng rồi khàn đặc.



Lâm Vi bị sự đau đớn hành hạ đến ngất xỉu.



Diệp Kính Văn lui ra ngoài, mang theo dòng chất lỏng trắng đục pha đỏ hồng.



“Anh muốn tin em, nhưng em không cho anh tư cách để tin em”



“Lâm Vi, anh mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi”



“Anh yêu em, nhưng anh không phải là thằng ngốc, em biết không?”



Diệp Kính Văn mở điện thoại xem tin nhắn của anh ba hắn một tiếng trước.



“Bảo Đinh, sinh viên năm ba trường đại học T, giới tính nam, mấy cái khác khỏi bàn nữa”



“Quá trình thành danh, quá khứ, em có thể tự xem”



Diệp Kính Văn nhắn tin lại, đầu ngón tay khẽ run.



“Cảm ơn, em biết phải làm gì rồi”