Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 35 : Chúng ta chia tay đi
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Lâm Vi bị cơn đau đánh thức.
Lúc thức dậy thì trời đã sáng, Diệp Kính Văn ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm.
Lâm Vi bất giác nở một nụ cười với hắn, lại đột nhiên nhớ lại đêm qua mà nụ cười đông cứng trên môi.
“Anh xin nghỉ cho em rồi, ngủ tiếp đi” Giọng nói rất bình tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện gì “Tối hôm qua còn đau không?”
“Ừ? Không sao…..” Lâm Vi cố nặn ra một nụ cười, vừa muốn mặc quần áo lại bị Diệp Kính Văn kéo lại.
“Sẽ cho em thêm một cơ hội, em phải quý trọng đó Lâm Vi” Diệp Kính Văn tựa đầu vào cạnh giường, kéo Lâm Vi ôm vào lòng.
Chỉ cần một lời giải thích hợp lý, anh sẽ tha thứ cho em.
Đừng để anh khổ sở hơn nữa, anh chịu hết nổi rồi.
Diệp Kính Văn nghiêm túc nhìn Lâm Vi, đối phương chỉ né tránh ánh mắt hắn, đẩy hắn ra bước xuống giường.
“Thân thể không thoải mái, đi tắm trước…”
“Lâm Vi” Diệp Kính Văn lạnh lùng gọi “Em một chút cũng không để tâm đến cảm nhận của anh sao?”
“Khi em lừa dối Diệp Kính Văn này, một chút cũng không nghĩ xem hắn sẽ đau đớn đến mức nào sao?”
“Bởi vì hắn yêu em, cho nên em không chút mềm lòng mà tổn thương hắn? Cho dù hắn có mang thêm bao nhiêu thương tích cũng không buông tay em”
Diệp Kính Văn cười tự giễu.
“Diệp Kính Văn này sao lại yêu phải một người như em”
Nói xong thì đứng dậy, dùng sức đá cửa bước ra ngoài.
Thân thể Lâm Vi run cầm cập, ngồi trên giường bi ai nắm chặt ga giường.
Sự việc phát triển ngoài dự đoán cảu cậu.
Nếu như chuyện của Bảo Đinh lộ ra, Chu Phóng sẽ không ổn.
Nhưng còn Diệp Kính Văn….
Nhắc đến cái tên này ngực đau đến không thở nổi.
Ngồi ngây ngẩn trong phòng thật lâu, Lâm Vi khe khẽ thở dài.
Lúc ra ngoài mới phát hiện một hộp thuốc Diệp Kính Văn đặt trên bàn.
Lại một tuần trôi qua.
Buổi trưa tại phòng ăn Ẩn Hồ rộn ràng tiếng cười nói.
Diệp Kính Văn ngồi một góc ăn cơm, đã lâu không ăn ở ngoài, quả rất khó ăn.
Không thể nào sánh được với những món Lâm Vi nấu.
Cố gắng nuốt thức ăn vào họng.
Tình yêu với Lâm Vi gần như thiêu đốt lý trí hắn, thậm chí đã từng nghĩ rằng phải hành hạ Lâm Vi thật nhiều, để từ khối óc đến con tim cậu chỉ khắc sâu một cái tên Diệp Kính Văn.
Nhưng không làm được.
Nên cứ phải nhẫn nhịn.
Nhưng cậu ấy không bao giờ quan tâm đến.
Mấy ngày nay không gặp Lâm Vi, cứ trú chân tại kí túc xá, chỉ sợ bản thân không chịu nổi làm tổn thương cậu ấy.
Lúc rời đi cũng để lại một lọ thuốc, đêm đó làm cậu ấy bị thương mình cũng đau lòng.
Nhưng Lâm Vi không hiểu nỗi khổ tâm ấy. Vẫn không cho mình một lời giải thích.
Xuống nước như vậy để làm gì? Để nhận lấy sự thờ ơ vô tâm, còn khi cậu ấy gặp phải chuyện quan trọng lại lập tức tìm đến Chu Phóng.
Xem mình là cái gì? Thú vui tiêu khiến sao?
Diệp Kính Văn dùng sức bóp méo cái muỗng.
“Này Kính Văn, ăn một bữa cơm thôi mà đằng đằng sát khí vậy?” Tiêu Phàm ngồi đối diện khẽ mỉm cười.
“Lại là anh? Chuyện gì?”
Nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh được một cánh tay thân thuộc đẩy ra.
Diệp Kính Văn nhắm mắt lại.
“Kính Văn…anh sao rồi?” Giọng nói ấm áp cảu Lâm Vi vang bên tai.
Diệp Kính văn nhíu mày “Anh còn tưởng em không muốn gặp lại anh”
“Làm sao có thể….” Lâm Vi nắm tay Diệp Kính Văn lại bị hắn né ra.
Lâm Vi lúng túng “Tối hôm qua em rất lo lắng, anh không sao là tốt rồi”
“Anh không sao là tốt rồi….”
Diệp Kính Văn cười nhạt.
Khuôn mặt tái nhợt khiến nụ cười càng thêm chói mắt.
“Lâm Vi, em biết không”
“Ngày hôm qua cận kề cái chết”
“Anh đã rất hy vọng”
“Người ở bên cạnh anh”
“Là em”
Vì quá yếu nên Diệp Kính văn nói chuyện rất vất vả.
Mỗi từ mỗi câu đều đánh thẳng vào tim Lâm Vi.
Lâm Vi im lặng, Diệp Kính Văn cũng không nói nữa.
Đến tận 8 giờ sáng bác sĩ đến kiểm tra, hai người vẫn chưa nói thêm một câu nào.
Lâm Vi đi theo bác sĩ ra ngoài.
“Cậu học y thì phải hiểu rõ tình hình cậu ta mới phải. Làm sao lại….”
“Xin lỗi…Vâng…Tôi biết rồi”
“Sau này phải chú ý một chút….”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy…Cảm ơn….”
Diệp Kính Văn nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa phòng.
Lâm Vi hình như bị mắng một trận, giọng nói của bác sĩ rất nghiêm nghị.
Lâm Vi bước vào mang theo một tô cháo, ngồi bên giường thổi cho nguội rồi đưa đến miệng Diệp Kính Văn.
“Anh đói không, có muốn uống gì…..”
“Lâm Vi, tôi không cần em chăm sóc”
“Chúng ta”
“Chia tay đi”
Ngón tay run lên, cháo nóng rẩy rơi xuống giường.
Lâm Vi bối rối dùng khăn giấy lau chùi, bàn tay lại bị Diệp Kính Văn đè lại dùng sức hất ra.
Mặc dù hắn yếu đi, không còn nhiều sức lực.
Nhưng cái sự chán ghét đã truyền đạt phần nào qua những ngón tay ấy.
“Em đi đi”
“Anh mệt mỏi”
Diệp Kính Văn nhắm mắt lại xoay người đi, không để ý đến cậu nữa.
Chỉ còn một mình Lâm Vi một chỗ phát run, cháo đổ đầy bàn tay mà không có chút cảm giác gì.
Chỉ luống cuống đứng đó mất phương hướng, miệng mở ra nhưng không nói được tiếng nào.