Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 37 : Truyền thuyết về Tam kiếm khách

Ngày đăng: 22:29 19/04/20


Ngày hôm sau, Lâm Vi gọi điện cho Hắc Sâm Lâm bảo bắt đầu khóa thí nghiệm.



Lúc Hắc Sâm Lâm chạy tới đã thấy trong phòng họp có hai người đang lạnh lùng nhìn nhau.



Không khí bỗng nhiên căng thẳng đến khó thở, khiến cho Hắc Sâm Lâm cảm thấy không thoải mái.



“À…”



Hắc Sâm Lâm mở to miệng, cả ngày không nói được chữ nào.



Lâm Vi cúi đầu tựa vào tường, hai tay xoay xoay cây bút, hai tay Diệp Kính Văn khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi, nụ cười có chút chế nhạo.



“Tưởng là ai chứ, lúc nghe Hà lão sư khen đến nứt trời, tôi phải nghĩ ngay tới anh mới phải” Giọng nói Diệp Kính Văn lạnh te, làm cho bầu không khí càng thêm ngộp thở.



“Đàn anh…” Hắc Sâm Lâm lễ phép chào hỏi.



Diệp Kính Văn liếc Hắc Sâm Lâm một cái, chê cười “Gọi đàn anh nào vậy? Cậu là ai?”



Giọng nói Lâm Vi rất bình thản “Cậu ấy là bạn đồng hành tôi tìm”



“Ồ, mới năm nhất, da thịt cứng cáp chưa đây” Diệp Kính Văn lạnh lùng cười làm Hắc Sâm Lâm nổi hết da gà.



Người này nói chuyện khiến người ta chán ghét quá.



Cười cũng khiến người ta chán ghét.



“Kính Văn, nếu cậu không muốn vào nhóm của chúng tôi thì hãy tìm nhóm khác đi, dạo này Tiêu Phàm cũng rãnh rỗi mà” Đàn anh lúc nào cũng ấm áp, bây giờ nói chuyện cũng có chút cứng rắn.



Hắc Sâm Lâm nắm tóc, nhìn sang hướng Diệp Kính Văn.



“Tìm người học Luật đụng vào mấy cái đồ thí nghiệm kia, anh thật có sáng kiến” Diệp Kính Văn mang theo nụ cười châm chọc “Nếu đây là điều Hà lão sư muốn, tôi sẽ cùng hai người ở chung một nhóm, thôi không nói nhảm nữa, suy nghĩ tên nhóm rồi ghi tên vào, tôi không muốn nhiều lời với anh”



“Được” Lâm Vi cúi đầu, đi tới bên cạnh Hắc Sâm Lâm “Sâm Lâm, giúp anh chọn tên nhóm đi”



“Ách?…” Hắc Sâm Lâm càng lúc càng không hiểu nổi hai vị đàn anh này, không phải cãi nhau nhưng nói chuyện với nhau đằng đằng sát khí.



“Tam kiếm khách nha”



Sát khí nặng quá rồi.



Diệp Kính Văn nhếch miệng, lạnh lùng cười “Cứ như danh hiệu trong võ lâm”



“Cậu có ý tưởng nào không?” Lâm Vi trầm mặt xuống.



Diệp Kính Văn nhún nhún vai.



“Vậy cứ Tam Kiếm Khách đi, tôi ghi tên thành viên”



Bỗng cảm lưng Lâm Vi cứng ngắc



Hai người này, nhìn cứ như có mối thù chín kiếp chưa trả vậy.



Nhưng chữ của Lâm Vi đẹp quá đi.



Hắc Sâm Lâm mê mang lắc đầu.



Nếu như Hắc Sâm Lâm sớm biết “Mối thù chín kiếp” giữa hai người Diệp Lâm, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý với Lâm Vi mà vào nhóm đâu.



Lâm Vi nhất định là diễn kịch.



Điều đó phải đến một buổi chiều, tình cờ đi ngang qua phòng làm việc của Hà lão sư, Hắc Sâm Lâm mới biết được.



Lâm Vi đã sớm biết Hà lão sư muốn anh và Diệp Kính Văn hợp tác, cho nên mới lôi Hắc Sâm Lâm vào, thực chất để làm bia đỡ đạn thôi.



Chẳng hạn, trong quá trình thí nghiệm, hai người Diệp Lâm phải ở chung một chỗ, Lâm Vi thường mỉm cười đứng bên Hắc Sâm Lâm, nói chuyện rất ấm áp, đàn em gần đây rất bận rộn phải không? Đàn em đang tập trung học tập sao, áp lực ngành Y rất lớn, em có thích ứng không…



Cố ý nói sang chuyện khác để hòa dịu bầu không khí



Sau đó đàn anh Diệp Kính Văn sẽ quét ánh mắt bén nhọn vào Hắc Sâm Lâm, khóe miệng nhếch lên khiến người ta lạnh hết xương cốt.



Hay chẳng hạn như lúc hai người Diệp Lâm bất đồng quan điểm, Lâm Vi lại cười rất thân thiện với Hắc Sâm Lâm.




“Anh sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?” Diệp Kính Văn đột nhiên nói.



“Ừm…” Tay cầm bút của Lâm Vi thoáng dừng lại.



“Học lên thạc sĩ, đi du học, hay đi làm luôn?”



Diệp Kính Văn đột nhiên dùng thanh âm bình tĩnh khiến cho Hắc Sâm Lâm có chút không quen.



“Chưa biết, đang bàn chuyện này với giáo sư”



“Nga, thật là thuận lợi còn gì” Diệp Kính Văn nói xong cười một cái, sau đó cầm bản kế hoạch đi ra.



Hắc Sâm Lâm rất khó hiểu, hình như sống lưng Diệp sư huynh cứng ngắc.



Lâm Vi nhẹ nhàng thở dài.



“Sâm Lâm, em có cảm thấy rất khó ở chung một chỗ với anh không?”



Hắc Sâm Lâm sửng sốt “Không có đâu, đàn anh rất ấm áp, bình dị và dễ gần a..”



“Từ nhỏ, anh đã có thói quen tự mình xử lí mọi việc, không thích người khác nhúng tay vào, nhưng hình như anh đã sai rồi”



“Ách…” Không hiểu gì hết.



“Nếu như em yêu một người, em sẽ tâm sự mọi chuyện với người ta phải không?” Lâm Vi đột nhiên cười hỏi.



Hắc Sâm Lâm gật đầu một cái “Đúng, em rất muốn chia sẻ niềm vui với người ta..”



“Cho dù đó là những thống khổ phiền não, em cũng sẽ nói cho người ấy sao?”



“Không đâu, em sẽ không lôi người ấy vào chịu khổ cùng mình”



Lâm Vi nhẹ nhàng cười cười, cầm bản kế hoạch ra ngoài.



Một tuần bận rộn trôi qua, viết bài báo cáo, sau đó dịch sang tiếng Anh…



Kết quả thí nghiệm đã được Hà lão sư duyệt qua, chỉ còn chờ cấp trên phê duyệt.



Không ngờ vào thẳng cuộc thi.



Dưới ánh đèn hư ảo, Hắc Sâm Lâm đứng bên cạnh La Băng.



Toàn trường mở cuộc tổng giới thiệu sản phẩm thí nghiệm, Lâm Vi đứng trên bục đọc bài báo cáo, thanh âm trầm ấm, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.



Ánh đèn chập chờn trên cao, bài báo cáo hoàn hảo khiến cho khán giả dưới đài được một phen âm thầm tán thưởng.



Thí nghiệm của ba người họ giành chiến thắng, được đại học T cử đi tranh tài khắp cả nước.



Có lẽ nhiều năm sau vẫn có người nhớ lại giây phút này.



Ba chàng trai với ba khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, đứng cùng nhau trên khán phòng.



Bên trái là Diệp Kính Văn cười kiêu ngạo, chói mắt như ánh sáng ngọc lục bảo, khiến cho người ta nhức mắt.



Hắc Sâm Lâm chỉ cười ngượng ngùng, cậu ta khi đó vẫn là một thiếu niên mới lớn.



Nhưng không ai chống lại nổi nụ cười không chút vui vẻ của Lâm Vi.



Anh ta giống như viên ngọc xinh đẹp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sẽ không làm hỏng mắt người khác, đội lên cái mặt nạ thật dày để che giấu nội tâm chân thật.



So với một Lâm Vi đạm mạc, một Diệp Kính Văn quỷ dị, cậu chàng Hắc Sâm Lâm khuôn mặt sáng sủa thỉnh thoảng cười ngượng ngùng lại thu hút hơn.



Trên diễn đàn, người tung hô lw, người tâng bốc yjw, bài trả lời “Thật thích Sâm Lâm sư đệ” nhận được nhiều phản hồi hơn.



Đàn anh Lâm Vi thần bí dần dần bị quên lãng, diễn đàn không còn tin tức gì về anh, cái id “Vi Vi đích vi tiếu” cũng không xuất hiện nữa.



Như một cao nhân lui về ở ẩn tránh xa giang hồ hiểm ác, nếu tình cờ gặp lại anh trong sân trường, chỉ thấy anh mỉm cười như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.



Khiến người ta khắc sâu.