Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 38 : Cuộc chiến sinh tử trên diễn đàn
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Sau buổi lễ tốt nghiệp, Ôn Đình đột nhiên hẹn gặp Diệp Kính Văn khiến hắn rất bất ngờ.
Từ lúc chia tay Lâm Vi, hắn đã cứng rắn nhốt hết mọi cảm xúc yêu đương trong lòng.
“Tôi tìm cậu chỉ để nói một chuyện” Hai người vừa đụng mặt, Ôn Đình liền đi thẳng vào vấn đề.
“Lâm Vi học năm ba đã có cơ hội được đi du học, nhưng cậu ấy từ chối”.
“Khoảng thời gian đó cậu ấy đang viết đơn kiện cáo với Chu Phóng”
“Nhưng tác phẩm mới của Bảo Đinh vẫn đăng liên tục nhiều kỳ”
Diệp Kính Văn lặng lẽ ngồi nghe, thái độ không nhạt không mặn
“Chị muốn nói cái gì?”
“Tôi chẳng qua chỉ muốn hé lộ một chút sự thật, tôi ghét sự hiểu lầm, chỉ muốn dập tan lớp sương mù để cậu nhìn rõ sự vật. Trước khi đi, tôi nghĩ cũng nên gõ cho cậu hồi chuông cảnh tỉnh cuối cùng”
“Đi? Chị định đi đâu?”
“A, tôi muốn học khám nghiệm tử thi, chúc mừng tôi đi nào” Ôn Đình khẽ cười uống cạn ly bia “Tôi sẽ đi du học”
“Hàn Dương thì thế nào?”
“Tôi ở nước ngoài chờ cậu ấy”
“Được rồi, hy vọng tình cảm của hai người sẽ vượt qua khoảng cách không gian này” Diệp Kính Văn uống sạch bia, vừa định đứng dậy thì bị Ôn Đình ngăn lại.
“Nóng vội gì, còn chưa nói chuyện quan trọng nhất mà” Ôn Đình khẽ thở dài “Tôi đăng kí một id tên Bảo Đinh, viết ra một chương tiểu thuyết sầu não, kết quả là mới một buổi trưa đã có hồi âm, khen mắng đều đủ cả”
“Sau đó, tôi đổi tên thành Đình Đình, kết quả là không ai thèm nhìn tới nữa”
Ôn Đình buồn cười lắc đầu “Hiệu ứng của người nổi tiếng thật là đáng sợ”
“Đàn chị nói chuyện rất gợi hình, tôi nghe cũng hiểu, nhưng…” Diệp Kính Văn cười cười “Tôi rất thất vọng về anh ấy”
“Không thể chỉ vì quá yêu một người mà vất bỏ lòng tự trọng của chính mình, tôi nghĩ chị hiểu điều này” Diệp Kính Văn dùng ngón tay thon dài vuốt miệng ly “Bởi vì một Lâm Vi, mà quên đi mình là Diệp Kính Văn, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ lặp lại nữa”
Diệp Kính Văn tự rót một chén rượu, cụng ly với Ôn Đình, sau đó ngửa đầu uống cạn.
“Chúc bà chị thuận buồm xuôi gió, nếu sau này làm khám nghiệm tử thi có tiếp xúc với người chết cũng đừng xỉu…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ói đâu”
“Ừ, tới lúc chị ói được thì đã trở thành bà mẹ rồi” Diệp Kính Văn nâng khóe miệng trêu chọc “Đứa bé đặt tên là Hàn Đình Đình phải không?”
Ôn Đình nghiêm mặt, Diệp Kính Văn cười cười đứng dậy trả tiền.
Tin tức Lâm Vi từ bỏ cơ hội đi du học, trở thành nghiên cứu sinh nhanh chóng tràn lan khắp trường,
Lại trở thành Trưởng khoa nghiên cứu là điều ai cũng đoán ra.
Mà Tiêu Phàm từ chối lời mời gia nhập nhóm nghiên cứu sinh, có lẽ chẳng qua là không muốn gặp lại một người.
Giáo sư của Lâm Vi là giáo sư rất nổi danh ở trường đại học T”
Được tung hô là “Bà la sát Hà”
Mẫu thí nghiệm đã có kết quả chính thức, bài báo cáo của 3 người Diệp Lâm Hắc được công nhận.
Vào ngày trao giải toàn trường, hai người Diệp Lâm lại gặp nhau.
“Có rất nhiều chuyện anh chưa cho hắn biết, chẳng hạn như lúc bị lão sư bắt đi du học anh cảm thấy rất phiền lòng nên không muốn hắn theo anh chịu phiền phức. Khi đó mới bắt đầu sống chung, anh không muốn khiến hắn lo lắng, mà tính tình hắn thì không đoán trước được sẽ làm ra những cái gì, vì vậy anh nói dối hắn là anh đang bề bộn nhiều việc…”
“Anh cứ thế tự giải quyết tất cả, sau đó mới biết hắn thật sự thông minh, sau khi biết anh lừa dối, hắn chia tay và không tin tưởng anh nữa” Lâm Vi nhẹ thở dài.
“Anh đoán hắn đã đọc bài trên diễn đàn, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy hắn liên lạc, có lẽ…”
“Có lẽ hắn đã chán ghét anh, thất vọng vì anh rồi”
“Anh xử lí tốt mọi chuyện nhưng đến lúc muốn làm lành thì đã muộn rồi”
“Rút cục là chuyện gì? Anh không thể nói với hắn….” Hắc Sâm Lâm cảm thấy rất ngạc nhiên, thấp thỏm hỏi tiếp.
“Nếu như, em có một người bạn cùng nhau lớn lên, em đồng ý giúp cậu ta một chuyện, hơn nữa cam đoan là không tiết lộ với bất kì ai”
“Nhưng người em yêu lại rất muốn biết điều này, em sẽ thực hiện đúng lời hứa, hay vì muốn người em yêu an tâm mà làm trái với lời hứa, nên chọn cách nào?”
Hắc Sâm Lâm ngẩn người “Cái này…hơi khó…”
“Dù chỉ nói cho một mình hắn nghe thôi, hắn cũng chẳng quen biết nhiều, hơn thế nữa hắn không phải một người lắm lời, nhưng anh đã cam đoan sẽ không nói cho bất kì ai nên anh phải thực hiện cho được. Anh không phải là người không tuân thủ giao ước”.
Lâm Vi khe khẽ thở dài “Anh rất cố chấp và ngu xuẩn phải không?”
“Có lẽ anh nên dùng cách nào đó, giải thích với hắn, em tin hắn sẽ hiểu…”
“Lúc anh muốn giải thích thì đã muộn” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài” Hắn đột nhiên nhập viện, sau đó ngay trên giường bệnh đề nghị chia tay”
“Thái độ ấy rất kiên quyết, không cho người ta một con đường sống”
Hắc Sâm Lâm há hóc mồm, nhìn nụ cười bi thương trên môi Lâm Vi, lời muốn thốt ra đều nuốt hết vào.
“Không phải em đang muốn nói rằng anh có thể mặt dày đến trước mặt hắn giải thích phải không?” Lâm Vi khẽ lắc đầu “Đáng tiếc… anh làm không được”
“Anh không đủ dũng khí đứng trước mặt hắn, cầu xin hắn tha thứ, anh không thể làm được khi hắn lạnh lùng nhìn anh, còn anh như một đứa trẻ làm sai phải cúi đầu khoanh tay xin tha thứ, nhận lỗi…”
Tâm tình Lâm Vi có chút kích động, lúc nói chuyện bờ vai khẽ run rẩy, chỉ có nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên như vậy.
“Anh…cũng có lòng tự trọng của mình”
“Vì vậy hai người chia tay sao?” Hắc Sâm Lâm tỉ mỉ hỏi.
Lâm Vi mỉm cười gật đầu một cái “Hắn rất quyết đoán, chặn qq, đổi số điện thoại, chôn hết bầy cá cả hai cùng nuôi, đem hết hành lý của anh trả về kí túc xá, những thứ liên quan đến anh đều thủ tiêu bằng hết”.
“Ngay cả bàn chải đôi, khăn đôi, ly nước anh từng uống, cái chăn từng đắp chung cũng vất hết đi”
“Em nói anh làm sao dám mặt dày bám theo giải thích đây?”
Hắc Sâm Lâm chắc lưỡi, người yêu của anh Lâm Vi thật là kinh khủng, không dễ chọc vào đâu….
“Có lẽ bởi vì anh khiến hắn đau khổ quá nhiều nên hắn mới làm vậy…”
“Anh biết, cho nên cũng không còn mặt mũi nào gặp hắn”.
“Vẫn hy vọng bây giờ có thể ở bên hắn…”
“Kỳ thực vẫn muốn vãn hồi, trong lòng không cách nào quên nổi hắn” Lâm Vi nhàn nhạt cười, nắm chặt cái ly, cái động tác le lưỡi trông có vẻ bướng bỉnh đáng yêu.
Đàn anh Lâm Vi đúng là người rất dễ chịu, nói chuyện với anh ấy cảm thấy thật thoải mái, không có chút nào khẩu khí của bậc đàn anh.
Chỉ có nụ cười của anh ấy là khiến người ta đau lòng.