Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 43 : Chuyến du lịch ngọt ngào

Ngày đăng: 22:29 19/04/20


Mười một giờ sáng hôm sau, Diệp Kính Văn lái xe đến đón Lâm Vi.



Xe đua màu trắng chạy xé gió, vạt áo sơ mi màu trắng của Diệp Kính Văn bị gió thổi tung, có thể nhìn thấy một chút da thịt màu mật ong khỏe mạnh, còn lộ cả phần bụng dẻo dai.



Trên mặt đeo một cái kính mát màu đen thật to.



Lâm Vi nhìn phong cách mới của Diệp Kính Văn, khóe miệng



không khỏi nhếch lên một nụ cười.



“Cười cái gì?” Diệp Kính Văn bật nhạc lên, vẫn là giai điệu quen thuộc của bản nhạc the rain.



“Anh có thể đi làm siêu sao được đấy”



“A, siêu sao có gì hay, anh lười đi lắm” Giọng nói lớn lối như một Diệp Kính Văn lúc đầu gặp gỡ không để ai vào mắt.



Lâm Vi mỉm cười, gác tay ra sau đầu.



“Anh muốn đưa em đi đâu?”



“Anh đâu phải bọn bắt cóc, em sợ cái gì” Diệp Kính Văn cũng lộ ra một nụ cười “Đi với đoàn du lịch thì nhiều người quá, anh chỉ muốn hai chúng ta đi cùng nhau, đi đâu tùy thích”



Tốc độ xe càng nhanh, hai hàng cây xanh nhanh chóng tụt về phía sau, từng trận gió mát lạnh phả vào mặt.



“Sau này có lái xe thì phải cho anh biết” Diệp Kính Văn nhìn thẳng, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng.



Lâm Vi nhắm mắt, thả lỏng thân thể tựa vào ghế.



“Anh đã biết rồi sao?” Dùng giọng nói bình thản nói chuyện.



“Có thể khiến em phát điên vì anh một lần thật khiến anh cao hứng, nhưng không phải đang khen em đâu”



Lâm Vi quay đầu sang nhìn Diệp Kính Văn, khóe miệng nhẹ nhàng gợn lên một nụ cười.



“Ừ”



Hai người không nói gì nữa, chỉ lắng nghe tiếng nhạc du dương truyền ra, hòa lẫn với tiếng gió xào xạc bên tai.



Lúc Lâm Vi tỉnh dậy, xe đã dừng trên một bãi biển, trên người đắp một cái áo khoác không phải của mình.



Biển xanh cùng bầu trời trên đầu nối với nhau một mảnh xanh ngắt, trên mặt biển có mấy con chim hải âu đang tự do bay lượn, sóng biển đập vào bờ cát từng đợt từng đợt rồi hòa lẫn vào nhau.



Bờ biển ẩm ướt, trong gió còn có thể ngửi thấy mùi biển.



Lâm Vi duỗi eo, nhìn thấy Diệp Kính Văn đang mỉm cười nhìn xa xăm.



Một mình hắn lẳng lặng đứng giữa bờ biển, áo sơ mi bị gió thổi tung, bay phần phật trong gió.



Đó là một loại tiêu sái bất kham, sánh cùng trời đất. Một Diệp Kính Văn như vậy có cảm giác như sẽ không bị bất cứ cái gì ràng buộc.



Lâm Vi lấy điện thoại ra, nhắm cái bóng lưng.



Vừa nhấn nút chụp hình thì Diệp Kính Văn quay lại như có linh cảm.



Một tấm hình vì quá xa mà không nhìn rõ mặt, nhưng Lâm Vi biết là hắn đang cười,



“Dậy rồi sao?” Diệp Kính Văn từng bước chạy đến.



Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu “Anh nói đi du lịch, chính là muốn đi ngắm biển sao?”



“Dĩ nhiên là không” Diệp Kính Văn chỉ vào cái biệt thự xa xa “Chúng ta ở lại đây 7 ngày, bồi đắp tình cảm cho thật tốt”



“Ở lại 7 ngày?”



“Ừ, ban ngày lái xe dạo phố, buổi tối trở lại đây, không phải rất tuyệt sao? Em không thích à?”



“Làm gì có”



Chẳng qua chỉ là ở một nơi như thiên đường thế này, cảm giác cứ mơ hồ không thật.



Nhưng sau đó, Diệp Kính Văn đã cho Lâm Vi cảm nhận được tình yêu rất “chân thật” của hắn.



Lúc hai người ôm ấp nhau, nhìn ra cửa sổ vẫn thấy từng đợt sóng đập mạnh vào vách đá.



Bờ biển ban đêm lạnh lẽo, nhưng thân thể hai người nóng đến đáng sợ, đặc biệt là nơi tương liên kia nóng rực như muốn dán cả hai lại với nhau.
“Ừ, cha anh đối xử với anh rất nghiêm khắc sao”



“Không phải nghiêm khắc, mà rất bạo lực” Diệp Kính Văn ngừng cười, ánh mắt lộ ra một một chút buồn.



“Hôn nhân của anh hai thất bại, sau khi ly hôn vợ thì một mình mang theo đứa con trai rời khỏi Diệp gia tự lập nên sự nghiệp, anh hai và cha nói chuyện không hợp lắm”



“Anh ba là một hoa hoa công tử nổi tiếng, anh ta tìm vui khắp nơi, nhưng chỉ vì không muốn kế thừa sản nghiệp của cha, anh ta cả ngày hái hoa bắt bướm vì muốn để cha hết hy vọng”



“Anh nhỏ nhất, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của cha, nhưng anh giống họ, rất ghét bị cha mẹ tự ý sắp đặt tương lai của mình”



Ngón tay Diệp Kính Văn nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lâm Vi, xúc cảm mềm mại khiến cho tâm tình hắn dần ổn định.



“Anh thật may mắn vì đã quyết tâm về nước học, như vậy mới được gặp em” Diệp Kính Văn mò mò chăn nắm tay Lâm Vi.



“Lâm Vi, anh sẽ không để họ làm em tổn thương, chỉ cần em đừng buông tay anh ra”



“Yên tâm đi, em sẽ luôn ở bên anh” Lâm Vi tặng cho người kia một nụ hôn khẳng định.



Hai người không hẹn mà cùng hướng mắt về tivi.



Từng đợt gió ngoài cửa sổ thổi vào, bên dưới tấm chăn, hai bàn tay vì nắm quá chặt mà có chút đau đớn.



Có lẽ sự đau đớn đó là một phần trách nhiệm.



Sau cơn mưa, bờ biển xinh đẹp khác thường.



Sáng sớm Lâm Vi chạy bộ dọc bờ biển, cao hứng đến mức dứt khoát không mang giầy.



Nước biển lạnh băng, cát mềm mịn, mỗi khi bàn chân chạm vào lại cảm thấy thoải mái như đang được xoa bóp.



Lâm Vi chạy một vòng lớn, sau đó vẩy vẩy cái chân ướt nhẹp, nhìn thấy xa xa, Diệp Kính Văn đang đeo tạp dề đứng một góc.



“Ồ, sáng sớm đã hăng hái đến mức chạy truồng sao?”



Diệp Kính Văn vẫn cười tà ác, nói chuyện vẫn đáng sợ như vậy.



Chẳng qua là Lâm Vi đã dần quen với cách nói chuyện đáng sợ của hắn.



“Anh mặc tạp dề rất ra dáng một người vợ hiền nha”



Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn Diệp Kính Văn cười thâm thúy.



“Chuyện đó, nếu như đàn ông có thể sinh con, anh sẽ đẻ cho em một đứa đặt tên là Lâm Diệp, em nghĩ sao?”



Diệp Kính Văn cúi đầu nướng bánh mì, nói chuyện không mặn không nhạt.



“Lão công, tới ăn điểm tâm nào”



Lâm Vi ngượng ngùng gãi đầu, mang giầy vào. Sáng sớm tính chọc hắn một chút, ai ngờ bị hắn chọc lại.



Định lực của Diệp Kính Văn đúng là mạnh hơn mình nhiều.



Là do cha hắn giáo dục bằng bạo lực sao?



Sữa tươi và bánh mì đều được dọn ra, Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn đang cởi tạp dề.



“Kính Văn, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lâm Vi vừa ăn vừa cười.



“À, định dẫn em đi dạo xung quanh một chút, sáng sớm đã thấy em chạy truồng như vậy chắc là đằng sau đã hết đau rồi”



“Khụ…” Trước kia mà nghe vậy thế nào cũng phun hết cơm ra, bây giờ chỉ hơi sặc một chút thôi “Đừng có nói chạy truồng, cứ như em là biến thái vậy”



“Chân không mang gì chạy như điên thì gọi chạy truồng có gì sai?” Diệp Kính Văn nhíu lông mày.



“Không có sai” Lâm Vi gật đầu, lấy ngón tay xoa xoa khóe miệng Diệp Kính Văn “Cười nhìn ác quá, trông gian ghê”



Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nụ cười càng thêm tà ác.



Lâm Vi thầm than, quả nhiên là Chủ tịch đương thời, định lực thật mạnh.



Mặc dù mình cũng từng là Chủ tịch, đáng tiếc đã về hưu rồi, khắp diễn đàn đều bảo bây giờ là thời đại của họ Diệp.



Mặt biển sóng sau xô sóng trước, cứ thế chết lãng nhách trên bờ cát.