Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 48 : Gặp lại sau ly biệt
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Hà lão sư từng vang danh thiên hạ nên sinh nhật mừng thọ 60 tuổi cũng tổ chức khá long trọng.
Ngày cuối tuần, trời đột nhiên đổ mưa, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười trên mặt bà.
Giáo sư Hà Thục Mẫn mặc một bộ áo dài đỏ, đứng trong sân cười nói với học sinh.
Nụ cười của bà la sát thật đáng sợ.
Bọn học sinh đã từng truyền tai nhau như vậy, nhưng hôm nay nhìn nụ cười trên môi bà lại thấy như mẹ hiền.
Hôm nay, bên cạnh việc chúc mừng sinh nhật, còn có một chuyện vui khác, đó là con gái duy nhất Hà Diệp đã tìm được một người chồng có thể nương tựa, hôm nay còn là ngày đính hôn của hai người.
Mặc dù nghe đồn chàng trai kia đã từng có vô số bạn gái, một điển hình của thể loại hoa hoa công tử.
Nhưng bây giờ chàng lãng tử đã quay đầu lại, mọi người cảm thấy cô bé Hà Diệp thật may mắn.
Hắc Sâm Lâm đến đại học T có việc, tình cờ gặp được Lâm Vi nên thuận tiện cùng đàn anh ghé qua.
Hai người vừa tới khiến đám đông nhốn nháo.
Hắc Sâm Lâm vẫn đến bệnh viện thực tập nên quen biết nhiều người, chào hỏi xong thì tới nói chuyện với vài đàn em.
Còn đàn anh Lâm Vi đến bây giờ vẫn là sự tồn tại thần bí trong lòng mọi người.
Không cần đề cập đến chuyện anh ta đột nhiên nghỉ học ra nước ngoài vẻ vang lấy bằng thạc sĩ ra sao, được các giáo viên trong trường tung hô như thế nào, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh trở thành ngôi sao không thể với tới trong lòng nhiều người.
Đàn anh quả nhiên phong độ ngời ngời, mặc một bộ vest trắng nhìn chẳng khác như hoàng tử.
Khóe miệng nở nụ cười ấm áp, ân cần thăm hỏi mọi người, sau đó mỉm cười đi về phía Hà lão sư.
“Chào cô”
“Lâm Vi à, đã lâu không gặp, cô nghe nói em đi dạy học phải không?”
“Đúng vậy, em dạy sinh học ở khoa Y” Lâm Vi nhìn lão sư rất tôn kính.
“Ai, dạy học sao, tại sao không làm bác sĩ” Hà lão sư một bộ mặt tiếc hận, thở dài thật lâu.
“Em cảm thấy làm bác sĩ không hợp lắm” Lâm Vi cúi đầu nhàn nhạt cười.
Hà lão sư vỗ nhẹ bàn tay Lâm Vi “Trong tất cả, người cô an tâm nhất vẫn là em, đứa bé có ý tưởng lớn, suy nghĩ chững chạc, dù em quyết định cái gì, cô đều tin vào chủ ý của em, không những vậy còn làm tốt nhất”
Lâm Vi mỉm cười gật đầu, mọi người chìm trong tình thầy trò ấm áp.
Đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên, mọi người quay mặt lại nhìn liền thấy một bóng hình cao lớn.
Người đó mặc quần jean đính một hàng đinh bạc, áo sơ mi màu đen cởi bỏ ba nút, lộ ra một tảng lớn da thịt màu đồng.
Tóc mái tùy ý phủ lên lông mày, một đôi mày kiếm, ánh mắt sáng quắc.
Nhìn như sói kiếm ăn.
Diệp Kính Văn lạnh lùng quét mắt một cái, sau đó đi về phía Hà lão sư đang ngồi.
“Lão sư, em nhớ cô muốn chết”
Dứt lời thì đến trước mặt Hà lão sư ôm một cái.
Vẻ mặt Lâm Vi và Hắc Sâm Lâm đồng tời cứng ngắc.
Hà lão sư phản ứng không kịp, há to miệng “Em là….”
“Em là Diệp Kính Văn, cô không nhận ra em sao?” Diệp Kính Văn buông lão sư ra, cười chói mắt lạ thường.
“Diệp Kính Văn sao?” Hà lão sư lặp lại cái tên này trong miệng “Em là Diệp Kính Văn sao?”
Ngón tay bóp bóp huyệt thái dương, dĩ nhiên rất nhức đầu với cậu học sinh này.
“Không nhận ra sao?” Ánh mắt thâm thúy nhìn hai người Lâm Hắc “Chẳng lẽ em thay đổi nhiều như vậy?”
Lâm Vi nhẹ nhàng lắc đầu sau khi từ biệt ánh mắt với hắn.
“Tôi không sợ chích, chỉ là ghét phiền phức”
“Bị cảm rất nghiêm trọng, đã sốt đến thế này, cổ họng cũng sưng như vậy, anh nên trị liệu cho lành đi”
Lâm Vi do dự một chút, nhớ lại thời khóa biểu hôm nay, hình như không có tiết dạy, vì vậy gật đầu cười “Vậy cũng được”
“Tôi viết đơn thuốc cho anh rồi, anh đi truyền nước biển vài lần là ổn thôi”
Bác sĩ vừa kê đơn vừa quan sát Lâm Vi.
Chàng trai này có vẻ vẫn còn trẻ, chắc khoảng hơn hai mươi một chút, ăn mặc rất giản dị, có loại khí chất thanh tân thoát tục. Cái mũi ửng hồng nhìn rất đáng yêu, đôi mắt rất đẹp, lúc cười lên khóe mắt cong cong, đem đến cảm giác rất ấm áp, khiến người ta muốn đến gần ôm chặt, tìm chút ấm áp.
A, nếu bỏ qua động tác lau mũi của cậu ta,còn bỏ qua cả tần số hắt xì rất nhiều, cậu ta quả thực là một vị hoàng tử không chê vào đâu được.
Nữ bác sĩ cười đưa bình đựng tiêm dịch cho cận, đưa mắt tiễn cậu ra ngoài.
Lâm Vi xách cái bình thật to đi trên hành lang, cảm thấy choáng váng cả đầu.
Mặt đất như đang xoay tròn, từng bước đi nặng trịch, một tay cầm mấy bình chứa tiêm dịch, một tay vịn tường đi về phía trước.
Đụng phải một cánh cửa đang mở, tay vịn không được, chút nữa là té vào trong.
Mơ mơ màng màng đến phòng truyền nước, đặt mấy cái bình lên bàn, ngồi trên ghế thở hổn hển.
Thiệt tình, biết trước vậy thì hôm qua đừng đấu lí với hắn làm gì, hắn bảo đưa về thì cứ lên xe cho rồi.
Cuối cùng không chịu lên xe, còn đứng tắm mưa lâu như vậy, cảm lạnh là đúng rồi.
Đang dùng khăn giấy chùi chùi nước mũi, đột nhiên thấy một cái bóng trắng trắng đung đưa trước mặt.
“Bác sĩ Diệp, anh đến đây có việc gì?” Cô y tá trẻ tuổi nhận ra người kia, sáp qua cười hỏi.
“À, hồi nãy có người vịn tường đến khu này, tôi muốn xem xem cái người đi đứng lảo đảo kia đến đúng nơi không” Giọng nói lạnh nhạt khiến cho những lời muốn thăm hỏi của cô y tá đều nuốt vào.
“Cảm rất nặng, cần vô nước biển ba ngày” Y tá nhìn giấy chuẩn bệnh rồi đem thuốc vào phòng.
“Như vầy đi, hay là cứ để tôi tiêm cho cậu ấy, tôi cũng khá quen thuộc máu của cậu ấy mà” Diệp Kính Văn nhìn y tá cười rạng rỡ
Lâm Vi thầm mắng trong lòng, cái gì mà máu khá quen thuộc…
“Động mạch của cậu ấy rất mỏng manh, trước đây ghim mấy cũng không vào, à quên nói nữa, cậu ấy là đàn anh của tôi” Diệp Kính Văn tiếp tục giải thích.
“Cái này….không ổn lắm, bệnh viện nhất định không cho đưa ra ngoài châm…”
“Tôi không về nhà châm, mà châm trong phòng làm việc, như vậy có đúng nội quy không?” Nụ cười sâu hơn một chút.
“A, Bác sĩ Diệp đã nói thế thì đương nhiên phải yên tâm rồi” Y tá vừa vào bệnh viện chưa bao lâu đổ một tầng mồ hôi lạnh, lén lén đưa hết kim châm và thuốc cho Diệp Kính Văn.
“Cảm ơn cô” Diệp Kính Văn nở nụ cười đẹp trai tà mị, cô y tá trẻ vội cúi đầu lau mồ hôi.
Đối với vị này tất cả đều kính nể, nghe những người làm việc chung với hắn nói, vị này tính tình quái dị, không dễ chọc vào. Cho nên hắn muốn châm cứu thì cứ tùy hắn đi, vừa vào mà phải đắc tội với một nhân vật vĩ đại như vậy, mình vẫn còn muốn sống thêm vài năm.
Ý tá trẻ tuổi nhìn bác sĩ Diệp đi đến bên cạnh chàng trai kia, nhấc cậu ta ôm vào lòng.
Mặc dù cái động tác đó chỉ vì muốn cậu ta bước đi thoải mái một chút, nhưng…sao lại thấy mập mờ như vậy?
Hơn nữa lúc bác sĩ Diệp dìu cậu ta đi, động tác thật dịu dàng…
Lâm Vi mơ màng thấy chính mình đang bước đi, nhíu mày muốn mở miệng thì cổ họng tê rần không thể nói.
Nên chỉ có thể mặc kệ người nào đó đỡ mình, hay nói đúng hơn là ôm mình vào thang máy.
“Tại sao bị cảm?” Giọng nói của Diệp Kính Văn vang bên tai.
Lâm Vi đem đầu tựa vào bả vai hắn, hít hít nước mũi, lại nghe thấy giọng cười buồn buồn trên đỉnh đầu.
“Bộ dạng thật là đáng thương, làm người ta chỉ muốn bắt nạt một phen”
Lâm Vi chỉ thấy cả người không còn một chút sức lực, lời hắn nói cũng chỉ nghe được mơ hồ.