Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 47 : Bác sĩ và thầy giáo

Ngày đăng: 22:29 19/04/20


Bác sĩ Diệp là một bác sĩ sắc lang, ai cũng nói vậy.



Bác sĩ Diệp cũng là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, còn là khoa não.



Bác sĩ Diệp lớn lối.



Trẻ tuổi, có ngoại hình, có cá tính, còn có nhiều tiền.



Phụ nữ nói bác sĩ Diệp rất tuấn tú, đàn ông nói bác sĩ Diệp rất hấp dẫn, nói tóm lại hắn là người duy nhất có thể đem đẹp trai và hấp dẫn hòa vào nhau để tạo thành một người hoàn mỹ.



Chỉ có một thiếu sót, là khi hắn mở miệng.



Mở miệng cũng không phải khó nhìn, ngược lại đôi môi mỏng rất hấp dẫn, có màu hồng rất tự nhiên, còn ướt át sáng bóng hơn son môi, khiến cho người ta muốn hung hăng giày xéo một phen. Hơn nữa, khi đôi môi ấy nhếch lên lại mang theo nụ cười thản nhiên, trông rất thư sinh.



Đặc biệt là khi khoác vào chiếc áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người khác dịu dàng mỉm cười thì ai cũng nói hắn là thiên sứ.



Nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện, nhìn như sói đói, hơn nữa còn là sói điên.



Tính tình quái gở.



Khi hắn trong trạng thái tốt, cả ngày treo bộ mặt tươi cười, khiến cho người ta cảm thấy như mùa xuân đang đến, trái tim đập thình thịch.



Khi hắn trong trạng thái không tốt, vẫn treo bộ mặt tươi cười, cười đến mức người ta mềm nhũn hai chân, sóng lưng bị một trận gió lạnh thổi qua, chỉ muốn nhanh chóng biến khỏi tầm mắt hắn để khỏi lên cơn đau tim.



Mà trạng thái không tốt của hắn chỉ vì mấy nguyên nhân khác thường.



Chẳng hạn như tối qua gặp ác mộng, chẳng hạn như café không bỏ đường, chẳng hạn như làm việc riêng bị hắn bắt gặp, chẳng hạn như bút hết mực.



Đó chính là chủ nhiệm khoa não của bệnh viện, Diệp Kính Văn.



21 tuổi tốt nghiệp đại học T, được học bổng đi du học nhưng bỏ qua, làm việc trong bệnh viện một năm, nhưng vì một lần phẫu thuật thất bại nên bị người nhà đưa đi Mĩ du học, lấy được bằng tiến sĩ về nước.



Đây là hồ sơ của hắn tại bệnh viện, khiến cho người người bội phục.



Có người từng hỏi hắn, tại sao làm bác sĩ?



Đầu tiên hắn ưu nhã cười, sau đó nghiêm túc nói, bởi vì có người từng nói tôi sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, cho nên tôi phải làm bác sĩ.



Người đó là ai?



Có lẽ là thầy của hắn, có lẽ là người nhà của hắn, cũng có lẽ là người quan trọng nhất của hắn.



Không ai biết, cũng không ai hỏi.



Chỉ là thỉnh thoảng có người nhìn ra sân thượng thật lớn của bệnh viện, sẽ thấy hắn đứng yên nhìn ra ngoài, bóng lưng cô đơn không nói nên lời.



“Số lượng sinh viên học Y lúc đầu được bồi dưỡng tăng lên rồi, vì sau này ngành Y sẽ là ngành trụ cột nên rất mong các bạn sinh viên đừng ngại thời tiết rét nóng, hãy đến bệnh viện thực tập đi, vừa có kinh nghiệm thực tập vừa có thêm điểm học phần trong trường đại học T, ngày xx tháng yy”



“Trường học thật quá đáng, được mấy ngày nghỉ lại bắt đi thực tập”



“Đúng vậy, muốn người ta chết luôn hay sao, trời nóng như vậy”



Lâm Vi vừa nghe loa phát thông báo, vừa nghe học sinh đi bên cạnh thấp giọng oán trách.



Lâm Vi cúi đầu cười cười, sau đó bước nhanh qua.



“Người đó là ai vậy? Làm sao chưa từng nghe nói có một người hoàn hảo dễ nhìn như vậy?”



“Đồ ngốc, thầy giáo Lâm mà cũng không biết, tới tiết người ta là cúp, muốn bị đánh chết không?”



“Không, không, tớ muốn chết….”



Giọng nói cười đùa của học sinh chỉ còn loáng thoáng phía sau.



Bây giờ là giờ tan tầm, trạm xe lửa bắt đầu hoạt động, dù trong cả biển người, Lâm Vi vẫn tỏa sáng.



Xách laptop, bàn tay đổ một tầng mồ hôi, vì vừa rồi đuổi theo xe đến mấy trăm mét nên tóc mái ướt nhẹp dính hết vào hai bên má, lộ ra cái trán bóng loáng.


Chờ bóng lưng hắn biến mất cuối hành lang, Hà Diệp dựa vào tường ôm tim.



“Đàn anh Lâm Vi, tại hắn tra hỏi đáng sợ quá nên em lỡ khai hết ra rồi…Em không cố ý bán đứng anh, nhưng mà ánh mắt của hắn đáng sợ quá, trước kia ở trường cũng biết tính cách hắn khá quái dị, nhưng giờ tu luyện thành tinh rồi, em không thể chịu nổi ánh mắt phát điện của hắn, xin lỗi anh, xin lỗi…”



Ánh nắng gay gắt của buổi chiều làm cho sinh viên mơ màng buồn ngủ, nhưng giảng đường đại học T lại hưng phấn lạ thường.



“Thầy ơi! Nội dung kì thi giữa kì giới hạn ở phần nào?”



“Đến phần bệnh truyền nhiễm” Thầy giáo trên bục giảng vẫn còn trẻ tuổi, nhìn học sinh cười ấm áp “Nhưng mà, bệnh viêm nhiễm cấu trúc não cũng rất có thể ra nữa”



Kết thúc câu nói, phía dưới bắt đầu rên la.



“Thi nhiều quá, điên mất thôi” Có người oán trách.



“Thầy cho bọn em biết trọng tâm đi…” Có người la lên.



Giảng đường lan tỏa không khí ấm áp, có lẽ một trong những nguyên nhân chính là vị giáo viên sinh học tài giỏi này đây.



Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là vị này vừa có tài ăn nói xuất sắc, vừa có dung mạo khí chất của một hoàng tử.



“Lần này trường học cải cách, bài thi sẽ có một câu phân tích”



Lâm Vi dốc chai nước suối uống một ngụm, nhìn học sinh khẽ mỉm cười “Câu hỏi sẽ rất khó, về nhà ôn bài cho kĩ, đừng có làm bài xong lại tìm tôi khóc lóc than khổ, kém một điểm tôi cũng không cho qua đâu đấy”



“Thầy ơi, làm ơn cho tụi em biết trọng tâm đi…” Bọn học sinh vẫn không cam lòng, cử một đại diện phát biểu.



Lâm Vi nhìn nữ sinh vừa đứng lên, khẽ mỉm cười.



“Lúc em phát bệnh, có thể dùng cái trọng tâm đó mà chữa được không?”



Nữ sinh đỏ mặt.



“Các em đó, thái độ học tập phải nghiêm túc một chút thì mới mong vượt qua bài kiểm tra”



“Nhưng mà…”



Tinh thần mọi người lại bắt đầu căng thẳng.



“Trọng tâm là bệnh truyền nhiễm đó”



Phía dưới một trận hô hào, Lâm Vi dừng một chút lại nói “Dù chỉ chiếm 20 điểm”



“Còn 80 điểm sẽ nằm trong nội dung khác…”



Bọn nhỏ vẫn dỏng tai lên nghe, còn lấy bút chuẩn bị ghi chép.



“Dù sao thì…”



“Cũng sẽ không nằm ngoài phạm vi của sách giao khoa đâu”



Ánh mắt của những đứa trẻ đang sáng rực thì lập tức ủ rũ cúi đầu.



“Tôi tin nếu bình thường các em nghiêm túc học hành thì lần này sẽ không quá khó khăn”



Phía dưới bất đắc dĩ than thở.



Thầy giáo này đúng là hồ ly trong truyền thuyết mà.



Không dễ chọc đâu.



Lâm Vi nhìn những học sinh đang ủ rũ cúi đầu, ánh mắt vô tình liếc qua hàng ghế cuối cùng, ngón tay lập tức nắm chặt.



Người đang ngồi trong góc kia, nụ cười tà ác quen thuộc biết bao. Lúc hắn ra ngoài bằng cửa sau, bóng lưng thẳng tắp.



Là ảo giác phải không?



Lâm Vi đứng thộn mặt ra, nhưng sau đó lại bị học sinh hỏi này hỏi nọ, dòng suy tư lại trở về giảng đường.