Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 46 : Tất cả là quá khứ
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Lúc bị giam trong phòng, Diệp Kính Văn đã suy nghĩ rất nhiều.
Từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ, giữa hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện, những nghi kỵ và bất an trước đây so với được ở bên nhau nói lời yêu thương chỉ như chớp mắt, thì ra thật nhỏ bé như vậy.
Đã xác định được tâm ý của đối phương, do dù gặp nhiều khó khăn hơn nữa, cũng sẽ có đủ lòng tin và nghị lực.
Chẳng qua chỉ là, mấy ngày không gặp, đặc biệt nhớ cậu ấy.
Tình hình so với dự tính còn tốt hơn, ít nhất, cửa phòng không khóa và cũng có ánh sáng.
Diệp Kính Văn thở dài, lại nghe giọng nói rất thiếu đánh của anh ba.
“Này, lại đang nhớ Lâm Vi sao?”
“Mắc mớ gì tới anh” Diệp Kính Văn trợn mắt nhìn hắn “Anh lo mà nghĩ cách làm sao để không bị trói lại đem đến lễ đường đi”
“Yên tâm đi, anh vẫn xem Tiểu Vân như em gái, anh sẽ không kết hôn với cô ấy đâu” Diệp Kính Huy huýt sáo “Chỉ có em thôi, những gì em và Lâm Vi đã làm chẳng khác gì vợ chồng cả”
Hắn nâng cao giọng khiến Diệp Kính Văn khẽ nhíu mày.
“Ngày hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho em, cha nhận…”
“Anh, nói, cái gì?” Diệp Kính Văn nhìn chằm chằm anh hắn, nghiến răng nghiến lợi.
“Nga, Lâm Vi của em gọi điện thoại về, cha tiếp, hai người họ nói tiếng Anh, chơi được ghê”
“Cậu ấy nói gì?”
“Lúc từ sân bay về, có gắn máy nghe lén vào điện thoại của em nên nghe được hết”
“Em muốn nghe hả? Có muốn anh nói không?”
Diệp Kính Văn nhàn nhạt liếc hắn, hừ một cái.
“Điều kiện là gì, nói đi”
“Quả nhiên là em trai anh, thật dứt khoát” Diệp Kính Huy cười rất vô tội “Ai, chúng ta là anh em tình như thủ túc, anh hai khối băng kia đã không thể trông cậy vào rồi, cả ngày cứ công việc, chúng ta có chết chắc ảnh cũng chỉ cau mày thôi. Cho nên bây giờ chúng ta đã cùng ngồi trên một con thuyền rồi”
“Anh giúp em liên lạc với Lâm Vi, em giúp anh giải quyết chuyện Hà Vân, trao đổi bình đẳng”.
“Tốt” Chân mày Diệp Kính Văn không nhíu một chút nào gật đầu.
“Lâm Vi của em gọi điện đến, liền gọi Kính Văn thật ngọt ngào, kết quả là bị cha hừ một cái, cậu ấy nhận thấy không ổn, lập tức đổi giọng nói, nói cậu ấy là đàn anh của Diệp Kính Văn, đang ở Mĩ du học, có chút chuyện muốn nói. Sau đó cha nói một câu, Lâm Vi à, Kính Văn đang suy tính chuyện chia tay với cậu, cậu tạm thời đừng quấy rầy nó, hãy để nó dùng lý trí quyết định đi, rồi ngắt điện thoại” Diệp Kính Huy nở nụ cười, nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện đêm qua.
“Thế là một lát sau, Lâm Vi lại không sợ chết gọi điện tới nói, nếu như cậu ấy muốn chia tay với tôi thì ít nhất hãy để tôi nói chuyện với cậu ấy, tôi nghĩ mình cũng là người trong cuộc nên tôi cũng phải có quyền này” Cha giận đến tối tăm mặt mày, bao nhiêu năm nay chưa có ai dám dùng cái khẩu khí đó nói chuyện với mình, mặc dù ấm áp đó nhưng vẫn lộ ra khí thế kiên định, không thể kháng cự. Ha ha, Lâm Vi của em đáng yêu chết đi được, nghe giọng nói cậu ấy, một người luôn thanh tâm quả dục như anh cũng không chống cự nổi.
“Chuyện của Hà Vân em sẽ giúp anh, không thể để cô ấy vào tay một tên lưu manh háo sắc như anh được” Diệp Kính Văn cắt ngang câu nói “bất kính” của hắn đối với Lâm Vi.
“Vậy thì tốt, điện thoại này cho em” Diệp Kính Huy rạng rỡ cười, lấy một cái điện thoại màu trắng trong túi quần ra.
Diệp Kính Văn mở ra nhìn, điện thoại chỉ lưu hai số điện thoại.
Một Lâm Vi, một Hà Vân.
“Anh ba, cảm ơn anh”
“Bao nhiêu năm có nghe cậu gọi anh ba bao giờ đâu, thằng nhóc này” Diệp Kính Huy bất đắc dĩ thở dài, bộ mặt buồn bã ra khỏi phòng của Diệp Kính Văn.
“A, cha….Con đến thăm em, không ngờ bộ dạng lúc ngủ của nó vẫn rất đáng yêu” Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng Diệp Kính Văn có thể nghe rất rõ ràng.
Diệp Kính Văn lập tức chui vào chăn.
Cửa phòng khẽ mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.
Mãi đến khuya, Diệp Kính Văn mới lén núp trong chăn gọi điện cho Lâm Vi.
Không ai bắt máy, Diệp Kính Văn vẫn kiên trì gọi.
Rốt cục gần sáng mới có người bắt máy.
“Hello…” Giọng nói Lâm Vi lộ ra sự mệt mỏi, khiến Diệp Kính Văn rất đau lòng.
“Lâm Vi, anh đây”
Bên kia hình như đang ngây ngẩn cả người, im lặng thật lâu.
“Kính Văn…”
Âm thanh phát ra có chút run rẩy, không thể che dấu được tâm tình đang kích động.
“Mấy hôm nay em không liên lạc được với anh, điện thoại của anh bị cha anh giữ, ông ấy không cho anh nghe điện thoại…”
Trong nháy mắt, nhìn thấy được nếp nhăn hằn sâu trên trán cha, sống lưng lộ ra già nua và cô độc.
Lâm Vi trước đó đã về nước.
Nghe nói là trong nhà có chuyện.
Một thời gian sau, lại cùng Hà lão sư chuyển đến một trường ở nước Anh, thi đậu nghiên cứu sinh ở đó.
“Cậu ấy từ bỏ, cậu hiểu chưa?” Diệp Kính Hi ngồi bên cạnh em trai, trên khuôn mặt lạnh lùng toát ra chút dịu dàng.
“Không thể nào” Giọng nói Diệp Kính Văn rất yếu ớt, như ngọn gió thổi bên tai, nếu không chăm chú nghe sẽ không phát hiện ra
“Cậu ấy đã đồng ý với ta”
“Chúng ta đã nói xong”
“Nói xong”
“Đoạn ghi âm này, con nghe một chút đi”
Diệp Kính Văn mở di động của cha ra, nhấn nút bật ghi âm.
Một hồi im lặng thật lâu mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Lâm Vi.
“Được, tôi sẽ chia tay với anh ấy”
Ngày đó những bác sĩ và y tá đi ngang qua phòng bệnh số 7, đều nhớ đến nụ cười nhàn nhạt của chàng trai trẻ người Trung Quốc.
Vì quá đói mà sắc mặt tái nhợt, khiến cho nụ cười kia rất khó nhìn.
Nhưng hắn vẫn cười, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất nhạt rất tự nhiên.
Ngón tay tái nhợt đặt trước tim, luôn luôn nắm thật chặt sợi dây chuyền màu bạc.
Một lúc sau, hắn ta giật dây chuyền ra, nhẹ nhàng thảy ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, chàng trai kia bị gọi về nước.
Sau đó nữa, vì say rượu đánh người nên bị đưa vào đồn cảnh sát.
Sau đó nữa, lại trở về Trung Quốc, lột xác thành một học sinh ngoan ngoãn.
Chỉ là hắn rất ít cười.
Luôn đeo tai phone đi một mình trong sân trường, cúi gằm mặt, thích ở một mình.
Hàn Dương từng tìm cách gỡ tai nghe của hắn ra, nhưng chỉ nghe một câu nói duy nhất lặp đi lặp lại.
“Tôi sẽ chia tay với anh ấy…”
“Tôi sẽ chia tay với anh ấy…”
Năm ấy, Tiêu Phàm gỡ tai nghe của Diệp Kính Văn ra, ném di động xuống đất, tại sân trường đánh Diệp Kính Văn đến hộc máu.
Chuyện này lại trở thành đề tài nóng hổi của diễn đàn trường, đối với Tiêu Phàm, trên hồ sơ học bạ đã có một khoản cảnh cáo, bị kéo dài thời gian tốt nghiệp đến nửa năm.
Trong một góc sân trường, chiếc điện thoại màu trắng mà Tiêu Phàm vất đi bị mấy cậu bé nghịch ngợm nhặt được.
Không biết của ai, nhấn một nút mở ghi âm, sau một hồi im lặng, đột nhiên vang lên một giọng nói ấm áp.
“Kính Văn, xin lỗi, em không thể để anh vì em mà hy sinh nhiều như vậy, em không từ bỏ tình yêu của chúng ta, sau này cũng không. Diệp Kính Văn mà tôi yêu là một kẻ rất kiêu ngạo, không muốn anh ấy từ bỏ sự kiên trì cố gắng suốt hai mươi năm ròng, không muốn lưu lại trong cuộc đời anh ấy những nuối tiếc lớn lao đến thế, không muốn cả đời này anh ấy đều vì tôi để rồi ân hận. Có được tình yêu của anh ấy, Lâm Vi tôi đây cả đời không hối hận…”
“Cái gì đây, không muốn nghe mấy cái này đâu, xem xem có bài hát nào hay không?”
“Điện thoại này nát quá rồi, không thể dùng được nữa”
Bọn nhỏ cười rất rạng rỡ, ném cái điện thoại vỡ nát vào thùng rác bên cạnh.
Đoạn ghi âm đó, không còn ai nghe nữa.
Có lẽ, người được ghi âm kia cũng đã quên mất rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm tháng như thoi đưa.
Lúc này Diệp Kính Văn lấy tư thái du học kiêu ngạo về nước, trở thành một vị bác sĩ ngoại khoa xuất sắc.
Còn Lâm Vi bấy giờ lấy hình tượng ấm áp đứng trên bục giảng, trở thành vị giáo sư được người người kính nể.
Mọi thứ, đều đã là quá khứ.