Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 45 : Vấn đề của Diệp gia
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lâm Kiệt thi vào một trường cùng thành phố, sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự thì tới thăm anh trai.
Diệp Kính Văn lấy thân phận anh trai rất nhiệt tình chiêu đãi cậu em đáng yêu này,còn tự mình xuống bếp nấu cho Lâm Kiệt một bữa ra trò.
Lâm Kiệt ăn cơm rất giống anh trai mình, ăn cái gì cũng thấy ngon, hơn nữa còn ăn rất nhiều.
“Nhóc con đang trong giai đoạn trổ mã, phải ăn nhiều một chút thì sau này mới dễ theo đuôi bé gái nha”
Diệp Kính Văn cười trêu nói.
Lâm Kiệt đột nhiên dừng ăn cơm, hai mắt mở to nhìn tới nhìn lui.
“Em nói này, hai anh đều không có bạn gái sao?”
Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi, Lâm Vi tặng cho hắn một nụ cười trấn an.
“Anh hai tạm thời không cần bạn gái, đàn ông phải có sự nghiệp mới nghĩ đến tình yêu, nếu không làm sao nuôi lão bà” Ý vị uyên thâm nhìn Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn gật đầu phụ họa “Đúng vậy, nuôi lão bà không dễ chút nào”
Ý vị uyên thâm nhìn lại.
Trong không khí hai mắt phát điện giao nhau, Lâm Kiệt nhìn Diệp Kính Văn một cái, lại nhìn Lâm Vi một cái, mê mang lắc đầu.
Đêm đó Lâm Kiệt nhất quyết đòi ngủ cùng anh hai, Diệp Kính Văn rất biết điều trở về kí túc xá.
Không khí học tập trong kí túc xá rất căng thẳng, bọn họ sắp đối mặt với kì thi gian nan nhất của khoa Y.
Trong ngoài đều sôi sục ý chí, áp lực dồn lên vai, Diệp Kính Văn cũng dần dần tập trung vào việc học.
Lâm Vi bận rộn trong phòng thí nghiệm cuối cùng cũng xong việc, tới ngày nghỉ phải theo Hà lão sư sang Mĩ du học.
Thời gian ở bên nhau vơi đi một chút.
Mỗi giây mỗi phút đều trở nên quý giá.
Sau khi tiễn Lâm Kiệt đi, Diệp Kính Văn lại dọn về kí túc xá của Lâm Vi.
Hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, Diệp Kính Văn không có tiết liền đến kí túc xá của Lâm Vi, Lâm Vi vừa tắm xong đang nằm trên giường.
Diệp Kính Văn đi tới, tung mình nhảy lên ngồi trước bụng Lâm Vi, nở nụ cười mị hoặc.
“Lần đó em uống say, anh đã dùng tư thế này”
Lâm Vi nhếch khóe miệng, cầm ngón tay Diệp Kính Văn “Anh gạt em”
“Vậy thì biến lời nói dối thành sự thật đi”
Nói xong bắt đầu cởi quần áo.
Ánh mắt Lâm Vi nhìn thật sâu vào Diệp Kính, khe khẽ thở dài.
“Chuyện đã qua lâu rồi, em không để bụng vì bị anh gạt đâu”
“Anh để bụng” Động tác vẫn không dừng lại, rất nhanh vất bỏ một tầng quần áo bao quanh hai người. trần truồng đối diện nhau
Mắt thấy Diệp Kính Văn sẽ phải ngồi xuống, Lâm Vi vội vàng giữ hắn.
“Anh sẽ bị thương đó”
“Cậu ấy sẽ không bỏ rơi con, cậu ấy đã hứa rồi, chúng con ở bên nhau rất hạnh phúc”
“Các ngươi còn quá trẻ, đôi vai các ngươi không thể gánh nổi cái gọi là hạnh phúc” Sắc mặt Diệp Trí Viễn trở nên âm trầm, giọng nói nghiêm túc “Con có thể cho cậu ấy hạnh phúc được bao lâu? Một năm? Hai năm? Cả đời?”
“Đừng có ngông cuồng”
“Con nghĩ đàn ông và đàn bà chung sống chỉ là hình thức thôi sai? Còn là hôn nhân, là gia đình, là con cái, ở với nhau một thời gian, tình yêu kia rồi cũng bị cuộc sống này bóp nghẹn không còn một giọt máu thừa.
“Đàn ông với nhau sao? Hai người đàn ông không hôn nhân, gia đình, không con cái, mày nghĩ rằng những từ ngữ như bách niên giai lão có thể sử dụng tùy tiện sao?”
Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông.
Diệp Kính Văn chỉ nhàn nhạt cười, không trả lời.
Một lúc sau Diệp Trí Viễn mới khe khẽ thở dài “Ta không phải người không hiểu chuyện, ta biết con rất có mắt nhìn người, người con yêu nhất định sẽ không kém cỏi chút nào”
“Nhưng, không có bậc cha mẹ nào nguyện ý nhìn con trai biến thành đồng tính luyến ái, hơn nữa, con không phải trời sinh đồng tính luyến ái”
“Con thử suy nghĩ xem, cậu ta có đáng giá đến vậy không”
“Ta hy vọng con lý trí một chút, chia tay với Lâm Vi đi”
Khóe miệng Diệp Kính Văn khẽ nâng lên, xuất ra một nụ cười nhạt.
“Tại sao không nghe con nói?”
“Tại sao mỗi khi con muốn nói với cha mẹ về những suy nghĩ trong lòng mình, là cha mẹ cứ không ngừng đập nát mớ suy nghĩ ấy?”
“Cha mẹ cho con học khiêu vũ, học dương cầm, học này học nọ, mà tới tận bây giờ chưa từng hỏi xem con có thích không”
“Đây là lần đầu tiên con nghiêm túc yêu một người, cha mẹ cứ thế muốn phá hủy tất cả”
“Con là cái gì chứ? Là người cha mẹ sinh ra để thực hiện những lý tưởng của cha mẹ sao?”
Diệp Kính Văn đứng dậy, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những cái cây ngoài vườn do chính tay mình vun trồng, hôm nay đã lớn đến như vậy, tán lá thật rộng có thể che khuất ánh mặt trời từ tầng lầu thứ hai.
“Cái sân thật to này, tới tận bây giờ vẫn không có cảm giác của một gia đình”
“Mà là phần mộ”
Nụ cười rất nhẹ rất hiền, tựa như đang nhớ đến sự ấm áp của người nào đó.
Cậu ấy chính là cười như vậy, thật ấm áp thân thiết, khiến người ta không khỏi muốn lại gần.
Mặc dù lại gần rồi sẽ phát hiện ra nụ cười ấy chỉ là sự ngụy trang, phát hiện ra cậu ấy cũng không hoàn hảo như mình nghĩ, nhưng cái cảm giác ấm áp toát ra từ người cậu ấy khiến người ta muốn ôm thật chặt, mãi mãi không buông tay. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Con yêu cậu ấy”
“Rất nghiêm túc yêu cậu ấy”
Thanh âm nhẹ như có thể hòa vào ngọn gió bay ra ngoài, bay đến bên cạnh người đó, người đó sẽ nắm lấy tay mình, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.
“Kính Văn, có thể được ở bên anh lần nữa, em sẽ không bao giờ buông tay”
Đêm đó, bờ môi áp vào nhau, cậu ấy đã dịu dàng mà kiên định nói như vậy.
“Con sẽ không rời xa cậu ấy:
Diệp Kính Văn quay đầu nhìn cha mẹ và hai người anh nhẹ nhàng cười “Lần này muốn xử lí con thế nào đây? Nhốt vào căn phòng tối tăm không cho ăn uống, hay là trực tiếp cho vài nhát roi?”