Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 50 : Cuộc chung sống kì quái

Ngày đăng: 22:29 19/04/20


Cuộc chung sống kì quái lại bắt đầu.



Ngay từ lúc Diệp Kính Văn biết tin tức về Lâm Vi thì hắn đã nhanh chóng liên lạc tìm cách mướn phòng, nhân lúc Lâm Vi không biết gì thì âm thầm chuyển vào.



Khoa trường hơn là còn mang theo một con chó rất lớn.



Lâm Vi bất đắc dĩ nhìn con chó chạy tới chạy lui trong nhà, nó còn liếc cậu mà nhe răng nhếch miệng.



Quả nhiên là chủ nào chó nấy.



“Tới đây ViVi, tới đây ôm nào” Diệp Kính Văn cười mập mờ, ôm chó vào lòng tiện thể vuốt vuốt lông nó.



Chó kia cũng rất biết nghe lời, ngoắt ngoắt cái đuôi liếm ngón tay Diệp Kính Văn.



Lâm Vi lạnh lùng liếc con chó lông xám, xoay người vào bếp nấu cơm.



Thái độ của Diệp Kính Văn làm Lâm Vi không được thoải mái, nụ cười độc ác của hắn thật giống anh ba hắn, cứ như rễ cây đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Lâm Vi.



Mối quan hệ lúng túng này phải làm sao để cải thiện? Lâm Vi cảm thấy mờ mịt.



Lúc đó nói lời chia tay, đau đớn như lấy máu và thịt cắt ra từng mảnh.



Tại nơi đất khách quê người, một mình trong căn phòng trống, suy tính trong một tuần rốt cục nói ra hai lời chia tay.



Khi nói ra miệng, cảm nhận được máu trong huyết quản đều bị rút hết, bỗng chốc biến thành cái xác khô.



Tới bây giờ cũng không dám nghĩ, Diệp Kính Văn hận mình đến mức này.



Có lẽ thật sự chỉ vì yêu càng nhiều thì hận càng sâu thôi, nếu đổi lại người buông tay là hắn, thì mình cũng sẽ có chút oán hận hắn.



Nhưng nếu không buông tay thì sẽ được hạnh phúc sao?



Theo lời cha hắn nói, hai người tạm buông tha nhau, đến khi hắn đến công ty của ông ấy làm việc, từ từ làm ăn, sự nghiệp sẽ vươn xa.



Đó là thứ hạnh phúc hắn muốn sao?



Cả ngày phải hầu người uống rượu, chỉ vì một hợp đồng mà vắt óc tính toán.



Một Diệp Kính Văn như vậy, Lâm Vi thật không dám nghĩ đến.



Vì trong lòng Lâm Vi, sự kiêu ngạo của Diệp Kính Văn là sự tồn tại không thể vùi lấp.



Nếu để hắn vì mình mà phải xuống nước hầu hạ người khác, Lâm Vi không làm được.



Cậu chỉ là một người ích kỉ, muốn giữ lại một Diệp Kính Văn không bị cuộc sống tiền tài bóp méo, khiến hắn không phải đau khổ và tiếc nuối, cho hắn một cuộc sống thật vui vẻ tự do.



Chứ không phải vì tình yêu mà biến thành đầy tớ của cuộc sống.



Sai lầm rồi sao?



Có lẽ cho dù đứng trên thương trường, với năng lực đó hắn cũng có thể làm ra sự nghiệp.



Nhưng lúc đưa ra quyết định, trong đầu chỉ nhớ đến lúc hai người thảo luận về nghề nghiệp tương lai, trong mắt Diệp Kính Văn rất nghiêm túc.



Hắn thích Y học, đây là điều duy nhất Lâm Vi dám khẳng định.



Thực tế cũng chứng minh, Diệp Kính Văn chính là một thiên tài về ngoại khoa. Nhìn hắn thành thục xử lí khó khăn của từng người một, nhìn hắn tỉ mỉ chú thích trên tờ lịch, Lâm Vi mới cảm thấy những hy sinh mình bỏ ra đạt được thành tựu như vậy thật là đáng giá.



Trái tim trống rỗng, nhờ lý do này sẽ nhanh chóng vượt qua.



“Đang suy nghĩ gì vậy? Khét rồi này” Nụ cười thật thấp vang lên sau lưng.



Lâm Vi vội vàng tắt bếp.



Vừa định xoay người thì bị tên phía sau ôm chầm lấy, toàn thân Lâm Vi cứng ngắc, lúc ngón tay kia ác liệt cởi nút áo cậu mới kịp phản ứng.



“Anh không kết hôn, không thấy cô đơn sao?”



Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai giống như câu thần chú.



Lâm Vi giãy giụa kịch liệt “Buông tôi ra…”


“Tôi biết, mọi nguồn tin mà anh hai nắm trong tay đều do cậu điều tra, tôi cũng biết cậu điều tra vừa nhanh vừa chuẩn” Trước là tung hô tài năng, sau đó nở nụ cười tà ác “Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra chuyện của 5 năm trước”



Nhung Tử nhíu nhíu mày, do dự một lúc mới gật đầu “Được rồi, mời cậu nói”



“Một người tên là Lâm Vi, du học sinh của Trung Quốc, hãy cho biết tất cả thông tin trong một tháng qua, còn phải có những nơi cậu ấy đi qua, những người cậu ấy tiếp xúc”.



“Cái này rất khó”



“Tôi biết cậu có cách”



“Điều kiện trao đổi là gì?”



“Tôi giúp cậu giải quyết rắc rối trong trò chơi, còn giải quyết luôn La Băng nữa”



“Được, đồng ý” Nhung Tử nhẹ nhàng cười, nụ cười rất ngây ngô đáng yêu.



Vừa muốn đứng dậy thì nghe Diệp Kính Văn nói “Chuyện này, tôi biết cậu biết”



“Ngay đến cậu cả cũng không nói ra sao?”



“Hai anh tôi, cả cha mẹ nữa, toàn bộ đều liệt vào danh sách bảo mật”



“Được”



5 năm trước, anh hai làm việc ở Trung Quốc, thành lập tập đoàn Long Hoa, chiêu mộ rất nhiều người giỏi.



Làm ăn chân chính, còn có cơ sở ngầm nhưng có thể khẳng định là không phải làm ăn bất lương, ít nhất cũng không phải là mua bán quang minh chính đại.



Anh ba vì không muốn bị ép đi cưới vợ nên mở một quán bar, cả ngày vùi đầu hưởng thụ cuộc sống.



Chỉ có mình bình thường hơn so với hai anh trai, chỉ hơi biến thái một chút.



Lúc chia tay Lâm Vi 5 năm trước, tình cảm đối với người nhà cũng phai nhạt. Cho nên bình thường, Diệp Kính Văn chẳng bao giờ hỏi cha mẹ về việc làm ăn của anh trai.



Chỉ biết anh hai quen biết rất nhiều người, anh ấy cũng có cách liên lạc với một ít người quan trọng.



Diệp Kính Văn lúc đầu chỉ nghĩ là do Lâm Vi gặp quá nhiều áp lực, còn bị cha đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, quá mệt mỏi nên chia tay.



Cho nên vẫn rất thất vọng về cậu ấy, cảm thấy cậy ấy không có lòng tin vào tình yêu nên dễ dàng bị cha đánh bại.



Nhưng…



Diệp Kính Văn nheo mắt cười cười.



Theo như tình hình tối qua, Lâm Vi vẫn còn rất yêu mình, thấy mình núp trong phòng tắm, cậu ấy sợ đến không dám hít thở, nhìn đáng yêu chết được.



Sau đó còn đá con chó một cước, thôi rồi, mấy ngày nay thân mật với chó nên người ta ghen.



Sau đó nữa còn dịu dàng ôm mình an ủi, còn hôn lại nữa chứ.



Nói em không yêu anh sao? Quỷ mới tin.



Vẫn không biết trong lòng cậu ấy còn mình không, cảm thấy 5 năm có thể thay đổi bất cứ điều gì.



Nhưng trải qua đêm dò xét này, có thể khẳng định là tình yêu của cậu ấy vẫn còn.



Như vậy lúc chia tay nhất định có lí do bất đắc dĩ. Đây vẫn luôn là tác phong trước giờ của cậu ấy, suy tính trước sau, cái gì cũng giấu trong lòng không nói, cứ thế tự gặm nhắm đau khổ.



Lâm Vi, tính tình như con rùa rụt cổ làm người ta ức chế.



Nếu em quá để ý mặt mũi thì anh đành phải tự mình hành động thôi.



Trước đây quá kích động, biến nghi kỵ thành vũ khí làm khổ em.



Nhưng bây giờ anh đã có năng lực, cũng có đủ thủ đoạn để em ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, giờ đây anh cũng có thể đem lại hạnh phúc cho em, em đừng hòng giống như trước đây mà chui đầu vào vỏ ốc.



Là em bắt anh phải “thành thục” lên, nếu em thấy anh quá biến thái thì cũng là do em tạo ra thôi, tự mình gánh chịu hậu quả đi.



Diệp Kính Văn khẽ cười, uống sạch café.



Ngoài cửa sổ, ánh nắng tràn ngập tươi sáng.