Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 51 : Ngày sinh nhật đau khổ

Ngày đăng: 22:29 19/04/20


Trò chơi của Lâm Vi quả nhiên có vấn đề.



Có một băng Vô Cực Môn đáng sợ cầm đầu đuổi giết, cuối cùng gia tộc tan nát và Vô Cực Môn triển khai cuộc chiến.



Kết quả là đệ nhất cao thủ của gia tộc, chính là Hắc Sâm Lâm, vì vắng mặt nên cuối cùng thua thảm bại, phải chấp nhận giải tán gia tộc.



Lâm Vi đối với trò chơi này vẫn dành rất nhiều tình cảm, dù thế nào thì trong lúc mình cô đơn vẫn có những người trong gia tộc chọc cười bầu bạn.



Bây giờ gia tộc giải tán, chỉ còn cách chat nhóm trên qq.



Lâm Vi đang tập trung nói chuyện thì nghe tiếng động ngoài cửa, Diệp Kính Văn ôm chó trở về.



Con chó vừa vào cửa lại chui vào lòng Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn cưng chìu vuốt lông nó.



“ViVi, mày thật biết nghe lời”



“Gâu gâu…”



“ViVi, ôm cái nào”



“Gâu gâu gâu..”



Lâm Vi nhướng mày bước ra khỏi phòng ngủ, lạnh lùng liếc con chó một cái, rồi quay sang Diệp Kính Văn “Sao hôm nay xong việc sớm vậy?”



“Ngày mai phải làm phẫu thuật, cho nên hôm nay được về sớm” Diệp Kính Văn vẫn cưng chìu xoa đầu chó.



“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, bao tử đã không tốt rồi, ngày mai muốn đến phòng mổ phải để ý sức khỏe một chút”



Cũng không phát hiện ra đây là những điều vợ chồng thường nói với nhau, Lâm Vi chỉ nhanh chóng vào bếp chuẩn bị cơm tối.



Diệp Kính Văn nhìn bóng lưng Lâm Vi, cười rất tà ác, vỗ vỗ cái mông con chó “Tự đi chơi đi”



Sau đó xoay người vào phòng ngủ của Lâm Vi.



Con chó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy vòng vòng bên Diệp Kính Văn, phát hiện ra chủ nhân không còn để ý đến nó nữa đành phải tủi thân chạy vào bếp, người kia lại càng đối xử độc ác với nó hơn, ném cho một cục xương rồi đạp nó ra ngoài.



Tôi không ăn xương, tôi có thức ăn đặc biệt dành riêng cho chó mà…



Con chó vòng qua vòng lại trong phòng khách rên ư ử, nhưng không được ai chú ý đến nên đành nằm im một góc lim dim ngủ.



Lúc nãy Lâm Vi quên tắt qq, Diệp Kính Văn nhanh chóng tận dụng cơ hội.



Đúng như đã hứa, hắn lên qq nói vớ vẩn, khiến cho mọi người nghi ngờ Hắc Sâm Lâm. Sau đó đem danh sách thành viên gửi hết cho Nhung Tử để cậu đổi hết số liệu chỉ để lại La Băng.



Theo Diệp Kính Văn nghĩ, cậu ta muốn hành hạ cả thân xác và tinh thần La Băng, hơn nữa còn không thể dựa dẫm Hắc Sâm Lâm, có vậy La Băng mới phải nhờ cậu ta giúp.



Ăn cơm xong Lâm Vi đi ngủ.



Đối với việc tên nằm sát vách đang làm trò trên qq, Lâm Vi không hề biết.



Sáng hôm sau, Diệp Kính Văn vào bệnh viện, ca phẫu thuật rất thuận lợi, làm xong rất nhanh.



Nhưng hôm nay là thứ sáu, phải ở phòng họp nghe báo cáo.



Diệp Kính Văn vào phòng làm việc, vuốt huyệt thái dương, đảo mắt thấy một dấu tròn khoanh trên tờ lịch.



Nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó gọi điện thoại.



“Alo, Tiểu Triệu hả? Có thể đổi lịch làm việc với cậu không? Tối nay tối bận, ừ, cuối tuần hả? Được”



Lúc Lâm Vi về đến nhà thì giật cả mình.



Nguy to, hôm nay em gái muốn ghé qua, nếu nó nhìn thấy Diệp Kính Văn thì nó sẽ nghĩ gì đây?



Lâm Vi thấp thỏm mở cửa, quả nhiên thấy em gái và em rể.



“A, Lâm Hạ, đến sớm vậy?” Lâm Vi mỉm cười với em gái.



Cô em gái vẫn đeo khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có cậu em rể Từ Tiểu Huy vẫn cười sáng lạn “Anh, chúng em biết anh giờ mới xong việc nên chỉ mới tới thôi”



Lâm Vi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của em gái, vỗ vỗ bờ vai cậu “Vất vả rồi”



Mở cửa mời hai người vào phòng khách, đột nhiên con chó khổng lồ lông xám lao ra.
Lâm Vi nhắm mắt lại. Có lẽ đây chỉ là sự ngu muội nhất thời.



Sáng hôm sau, lúc Lâm Vi tỉnh dậy, Diệp Kính Văn vẫn ngủ say.



Lâm Vi bóp huyệt thái dương nhức nhói, bước xuống giường vào phòng tắm rửa sạch thân thể.



Hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm, nên Lâm Vi cứ ngẩn ngơ ngâm mình trong nước.



Hắn không mất đi sự dịu dàng mạnh mẽ, lúc hôn mình nhìn rất nghiêm túc giống như chẳng có gì thay đổi.



Nhưng đây chỉ là giấc mơ tình cờ có khi say rượu.



Cứ hy vọng đó là sự thật.



Ngâm mình thật lâu, thân thể thư thái hẳn, lúc này mới đứng dậy khoác một bộ quần áo rộng thùng thình mặc ở nhà.



Lúc mở cửa ra lại thấy Diệp Kính Văn đang quấn cái khăn lông ngang eo, chờ trước cửa.



Lâm Vi lúng túng vòng qua người hắn, muốn trở về phòng ngủ của mình.



“Này, lại muốn làm con rùa rụt cổ hả?” Diệp Kính Văn đưa tay ngăn cản Lâm Vi “Tối hôm qua thích muốn chết, mà sao trời vừa sáng đã thay đổi rồi?”



Lâm Vi hít thật sâu, lúc này mới xoay người lại trừng mắt với Diệp Kính Văn.



“Kính Văn, tôi nhịn cậu, không có nghĩa là cậu có tư cách sĩ nhục tôi”



Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vi, khẽ nghiến răng nghiến lợi “Anh nghĩ rằng đó là sĩ nhục hả?”



Lâm Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại “Nếu cậu đã…đã có gia đình của mình, cậu làm như vậy là đặt tôi ở đâu?”



Diệp Kính Văn ngẩn người “Gia đình cái gì?”



Lại bị Lâm Vi hiểu lầm là thái độ không chịu trách nhiệm “Cậu nên có trách nhiệm với gia đình mình đi!”



Giọng nói vì tức giận mà khàn đặc.



Diệp Kính Văn cười xấu xa sáp qua hôn tai Lâm Vi, ghé vào tai cậu thì thầm “Anh sẽ có trách nhiệm với em mà”



Lâm Vi hung hăng đẩy hắn ra, xoay người bỏ vào phòng ngủ, đưa lưng ra ngoài.



Diệp Kính Văn đi theo vào phòng, nhìn thấy cái bóng lưng cứng ngắc không khỏi đau lòng.



Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, chạm tay vào những sợi tóc mềm mại, Diệp Kính Văn dán môi bên tai Lâm Vi.



“Tối hôm qua, tôi rất chân thành muốn giúp em thư giải dục vọng mà”



Lâm Vi kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý đến hắn.



Diệp Kính Văn ôm cả người lẫn chăn vào lòng, gác cằm trên đầu cậu, cười tà ác “Em có biết cái rương thật to trong phòng anh là gì không?”



Lâm Vi nằm cứng ngắc, không có phản ứng.



“Trong cái rương đó là các loại hình cụ mà anh ba cho đó. Em biết không? Anh rất muốn dùng những thứ đó để đối phó với em, để em không bao giờ rời xa anh được, để em phải khuất phục anh”



“Nhưng…một Lâm Vi như vậy, không phải Lâm Vi của anh”



Sức nặng trên người chợt nhẹ đi, Diệp Kính Văn đã buông cậu ra, xoay người bước ra ngoài.



Lâm Vi bật dậy, trái tim đập liên hồi.



“Anh có ý gì?” Nhìn khuôn mặt tà ác của Diệp Kính Văn, Lâm Vi bắt đầu hối hận vì đã nói ra mấy lời này.



“Anh không có kết hôn nha, nhẫn cũng đâu phải đeo ở ngón áp út, mắt em sai tiêu cự rồi” Diệp Kính Văn trừng mắt, nghênh ngang bước đi.



Lâm Vi nằm im trên giường, suy nghĩ thật nhiều lời hắn nói, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.



Diệp Kính Văn không kết hôn, vậy ý hắn nói là vẫn còn yêu mình sao?



Đột nhiên tràn ngập vui sướng, khiến khóe miệng Lâm Vi cong lên một đường, mục tiêu trong lòng cũng đã được xác định.



Chỉ cần anh còn yêu em, em nguyện ý cố gắng một lần nữa.