Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Trời phật phù hộ, anh Hậu đợt đó không bị gì nghiêm trọng cả. Bác sĩ bảo chỉ dị ứng chút thôi, tra thuốc một hai ngày là khỏi. Chị Hà lòng như trút được gánh nặng lớn, vừa khoác áo cho chồng vừa thở phào nhẹ nhõm.



Chị Vân tiện thể gọi điện báo cho ba yên tâm. Ông Hải mừng mừng tủi tủi, dặn con dâu nể mặt mình đừng chấp bà xã. Chị cũng cười cười cho qua, quả thật không vì ba Hải chắc không bao giờ chị bước chân về cái nhà đó nữa.



Bệnh viện hôm nay đông nên bác Đăng phải để ô tô bên kia đường, lấy được xe rồi thì hai ông ngồi ghế trên, hai bà ngồi ghế dưới, được một lát vợ bác không kiềm được liền bóng gió.



-“Chị tưởng chú khác, ai ngờ giờ cũng hót chẳng kém gì anh trai nhỉ? Xểnh ra một cái là có người mong kẻ nhớ.”



Anh Hậu xem qua điện thoại, vì hiểu bà xã rất tôn trọng sự riêng tư của mình nên phì cười hỏi lại.



-“A, bác nghe máy phải không? Cô ấy có bảo gì không ạ?”



-“Có gì thì đợi đêm đến chú tâm tình với người ta chứ tôi làm sao mà biết được?”



-“Ặc, bác nghiêm trọng hoá thế? Bạn bè thôi mà…”



Chị Hà bấu tay chị dâu ý bảo thôi, vậy mà bác Vân nhất định hỏi tới cùng.



-“Bạn giống bạn của anh Đăng hả?”



-“Ôi dào, bác thật, em đâu phải phải đại gia, thẻ có cái nào thì vợ cầm hết rồi lấy đâu mà đú đởn.”



-“Gớm tin đàn ông các người có mà đổ thóc giống ra mà ăn. Tài khoản ngân hàng của ông Đăng tháng nào tôi chả quản, thế mà cứ thi thoảng lại có em gái tới báo mang bầu mới kinh hồn chứ. Ngẫm em cũng thấy mình tài hoa đấy, MÌNH Ạ.”



Nhân vật bị mỉa mai chẳng thể yên lặng được nữa, đành phải cười xuề xoà nịnh bà xã.



-“Thôi mà, đàn ông thỉnh thoảng cho chơi bời tý chứ. Nhưng mà kể cũng lạ, anh thề bao nhiêu năm rồi chưa tìm được con ranh nào thay thế được vị trí của vợ cả. Đó vợ thấy đấy, dài nhất là em My My, được có hai tháng rưỡi. Anh cũng đã làm cam kết khi nào bé Khôi đủ hai mươi sẽ chuyển toàn bộ bất động sản cho con rồi mình còn muốn gì nữa?”



-“Ông dám không à?”



-“Rồi rồi…sợ vợ…sợ vợ lắm…anh núp váy vợ, được chưa?”
-“Hay thỉnh thoảng năng đi chơi với hội bác Vân hoặc mấy cô ở trường đi mình ạ. Anh sợ thế giới của vợ đơn giản quá…”



Chồng không ngồi xem tivi mà theo mình vào bếp, lại còn hỏi han lo lắng, có bà vợ chợt thấy ấm áp, liền vờ vịt nhại giọng con gái út bi bô.



-“Sim bồ i dơ bét.”



Hôm đó anh Hậu ngồi nặn bánh khúc cùng vợ, chị làm tròn đẹp gọn gàng bao nhiêu thì của anh méo mó xộc xêch bấy nhiêu, không những thế bột biếc dây ra tay nhoe nhoét hết cả. Nhìn ông xã thở dài chán nản, bà xã hiền dịu bảo.



-“Thực ra mình rất là tuyệt vời rồi, có những người còn chẳng bao giờ vào bếp.”



Anh Hậu nghe thấy mát cả lòng cả dạ, quyết tâm nhặt cái khác nặn cho ra hồn, cũng muốn thể hiện với vợ rằng mình tuyệt vời thực sự, việc gì cũng có thể làm.



Đàn ông mà, ai chả sĩ diện và thích ngọt bùi.



Chị Hà là cô giáo nên càng tâm lý, không bao giờ khen thừa thãi nhưng rất biết nói những câu mang tính chất động viên.



Nhớ hồi cách đây mấy năm, anh lần đầu tiên thăng tiến trong công việc, được quản lý cả dự án game lớn đó. Tiếc là không gặp thời nên thất bại, hồi ấy mọi người đều khinh thường anh, ông Hải dặn lần sau làm việc phải cẩn thận hơn, đến ngay cả anh trai cũng nói trách nhiệm lớn là do chú.



Chỉ có mỗi về nhà vợ vừa tẩm quất vừa nhỏ nhẹ tâm sự.



-“Mình đã cố gắng hết sức rồi thì không việc gì phải buồn cả, tất cả là duyên số hết thôi. Trong mắt em mình luôn là người chồng giỏi giang nhất.”



Đôi khi cả thế giới vứt bỏ bạn, nhưng chỉ cần một người thôi, một người tin tưởng bạn thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Câu nói ấy, đến nay anh vẫn còn nhớ như in, nghĩ lại thấy sống mũi cay cay.



Xúc động quá, đột nhiên có ông chồng không kiềm được quay sang khẽ nhá vào má bà xã, có chị vợ xao xuyến bối rối đến mức làm rơi cả rổ gạo nếp.



Khổ thật, già khắm khú tới nơi rồi mà cứ như trẻ con lớp một ấy.



Chồng bật cười, vợ rồi cũng cười, hai vợ chồng họ cùng nhìn nhau cười.