Vì Vợ Là Vợ Anh!
Chương 18 :
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Chiều đó, Hến Sò được cả ba lẫn mẹ đến nhà trẻ đón. Các nàng vui vẻ lắm, nhảy múa tưng bừng như hai con sóc nhỏ, hồ hởi lao tới nhào vào lòng ba, nũng nịu đòi bế.
Một nàng õng ẹo đằng trước, một nàng lủng lẳng đằng sau, chị Hà thấy vậy liền trêu.
-“Hến Sò hư quá nha, không thương ba gì hết, cứ vác hai bị thịt như thế có ngày ba mệt ba còng lưng đó.”
Bé em đằng trước nghe vậy liền sợ sệt ôm cổ ba, luôn mồm hỏi han.
-“Sò có nặng không ba? Ba mệt không ba? Ba còng lưng không ba? Ba mệt thì ba bế Sò thôi còn vứt chị Hến đi bộ ba ạ.”
Anh Hậu nghe giọng con gái cưng quá liền lắc đầu rồi thơm cho cô ấy một cái, chị Hến phía sau ghen tỵ mè nheo.
-“Em Sò ích kỷ…ba…ba chưa thơm con ba à…”
Bé cố ý nhổm lên chìa má để được ba chùn chụt cho vài phát mới chịu thôi.
-“Ba thơm mẹ Hà nữa đi không nhỡ may mẹ khóc nhè đó…”
Cái lũ quỷ này, học ai cái thói suy bụng ta ra bụng người không biết? Chị Hà ngại người đi đường, hai bên má nóng bừng, chủ động tránh xa một chút. Anh Hậu tủm tỉm vừa nạt con không trêu mẹ vừa kéo vợ lại gần.
Chị vâng dạ rồi khẽ cười, cái ông xã này, là việc của chị thôi nhưng lúc nào anh cũng rất lịch sự. Nghe qua thì có vẻ hơi khách sáo, nhưng đôi lúc ngẫm nghĩ kỹ chị lại cảm thấy anh trân trọng những gì vợ làm giúp mình, vì vậy trong lòng thấy rất ấm áp.
Nhiều khi đúng là buồn cười, chị đợi cả tối chẳng có con ma nào đem đồ qua, thế nào mà sáng hôm sau vừa ra khỏi trường đã thấy em Điệp váy đỏ ôm sát thân, kính râm sành điệu đến mời đi uống trà.
Đến nơi, bé rụt rè tặng cho chị Hà một chiếc hộp trái tim to hồng rực rỡ. Bên trong chẳng phải quà cáp gì báu bở mà lại chính là chiếc quần sịp của ông xã.
-“Đêm qua sung sướng quá anh để quên ở chỗ em đó, sáng nay anh lại đi làm vội nên em đành tới gửi chị thôi.”
Cũng may anh cẩn thận gọi điện về trước, nếu không chắc giờ này chị bị bé ấy chọc cho điên mất. Thư ký chưa thấy sếp bà phản ứng gì liền nóng ruột bổ sung thêm câu nữa.
-“Chị nên bồi dưỡng chút đi, vừa già vừa yếu để chồng phải tìm chỗ khác giải toả à. Khổ thân quá ạ, mà em kể chị nghe nha, sếp Hậu phải nói là, trên cả tuyệt vời.”
Cô Điệp mong lắm, được ăn một cái tát để còn về công ty khóc lóc thổi phồng mọi chuyện, hoặc ít ra cũng làm người đối diện phát hoả.
Mà đời nó mới sầu làm sao, ai đó không có một chút tức tối, bình thản nâng chén trà, thư thái thưởng thức hương sen thơm ngát, sau đó khéo léo nhấp một ngụm nhỏ.
-“Khá thơm ngon, nhưng vẫn còn hơi chát, có vẻ như lá trà hái xong chưa được ủ kỹ mà đã vội ướp hương, nhưng ở đô thị nhộn nhịp kiếm được quán như này là khá hiếm rồi.”
-“Chị rồ hả? Hay bị đứt dây thần kinh nhục nhã? Tôi gọi chị ra đây không phải là để nghe chị lảm nhảm linh tinh…”
Chứng kiến em bé gần như mất hết bình tĩnh, chị chỉ khẽ mỉm cười. Không nổi nóng, không cáu gắt cũng chẳng xỉa đểu, ngược lại giọng điệu nhẹ nhàng mà hết sức chân thành.
-“Ơ chị lại cứ tưởng em mời chị đi uống trà? Còn về chuyện cái quần sịp của anh Hậu ý, lần sau Điệp không phải mất công mang trả đâu, nhà chị có nhiều lắm, xanh đen tím đủ loại em à. Nếu em cảm thấy thiếu thốn thì cứ giữ lấy mà dùng, đêm đêm buồn quá thì đem ra ngửi cho dễ ngủ.”